Chương
Nhưng bộ dáng trần truồng cười duyên của cô đã đủ để khiến đôi mắt Phạm Nhật Minh đỏ bừng rồi.
Rất nhanh hai cơ thể trần trụi đan vào nhau, một trận mây mưa thất thường bắt đầu.
Mà ở một bên khác, Trần Hữu Nghị vẫn ở trong quán bar. Sau khi hai người Phạm Nhật Minh rời đi, anh ta vẫn còn không muốn về nhà, anh ta càng nghĩ đến chuyện của Hạ Ngô Tình thì càng cảm thấy phiền muộn. Anh ta đành phải uống hết ly rượu này đến ly rượu kia ở quán bar.
Anh ta đã có men say, vốn dự định lại uống thêm vài ly để trực tiếp say chết, thế này thì có thể không cần nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia nữa. Kết quả, mẹ Hinh gọi tới một cú điện thoại gọi anh ta về nhà.
Tính tình Trần Hữu Nghị cũng không phải dạng phản nghịch, cuối cùng anh ta vẫn trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, anh ta nhìn thấy không phải là mẹ của mình mà là Hạ Ngô Tình.
Người phụ nữ mặc váy trắng liền áo, dáng người thấp bé nho nhỏ, khuôn mặt trông trẻo động lòng người. Trông không có tính công kích chút nào, giống như là em gái nhà bên.
“Anh Hữu Nghị, sao anh lại uống nhiều như vậy?” Hạ Ngô Tình vội vươn tay đi đỡ anh ta, kết quả cô ta vừa vươn tay ra là đã bị nam người đàn ông tránh né.
Tay của cô ta giơ trong không khí, lập tức bầu không khí có chút xấu hổ.
“Anh Hữu Nghị…” Hạ Ngô Tình có chút vô tội, cô ta không biết vì sao người đàn ông này phải né tránh mình.
Lúc nói lời này, giọng nói của người phụ nữ rất ấm ức, cứ như có thể khóc mọi lúc.
Trần Hữu Nghị lo lắng cô ta khóc lên sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, anh ta vội vàng giải thích: “Em đừng suy nghĩ nhiều, trên người của tôi toàn là mùi rượu, nhiễm sang người em lại không tốt.”
Nghe thấy câu nói này của người đàn ông, khuôn mặt vốn đang xị xuống của Hạ Ngô Tình đã lập tức khôi phục lại sự vui vẻ.
Cô ta lại nở nụ cười, lần nữa tiến lên muốn đỡ Trần Hữu Nghị nói: “Không sao đâu anh Hữu Nghị, em vẫn còn chưa tắm.”
Lần này Trần Hữu Nghị cũng không có né tránh nữa, anh ta tùy ý để Hạ Ngô Tình đỡ mình đến trên ghế sa lon.
“Em đi nấu canh giải rượu cho anh ngay.” Hạ Ngô Tình nói xong lại phấn khởi bừng bừng đi vào phòng bếp.
Sau khi cô ta rời đi, Trần Hữu Nghị ngồi ở trên ghế sa lon, anh ta như bị rút đi sức lực cả người, trông vô cùng suy sụp tinh thần.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đùng đoàng, ngay sau đó chính là mưa to.
Đôi mắt Trần Hữu Nghị nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mặt đất, cứ như thứ gì đó vỡ nát.
“Cuối cùng con đã trở về.” Bỗng nhiên mẹ Hinh xuất hiện ở trước mặt Trần Hữu Nghị.
Trần Hữu Nghị lập tức hoàn hồn, anh ta nhìn mẹ mình hỏi: “Ngô Tình xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại ở nhà chúng ta?”
Ngay từ đầu lúc anh ta trở lại, anh còn tưởng rằng chỉ có mẹ ở đây. Không nghĩ tới, thế mà Hạ Ngô Tình cũng ở trong nhà, sớm biết thế là anh ta sẽ không trở về rồi.
Nhưng mà mẹ lại giải thích nói: “Ngô Tình sang đây là để tặng quà cho chúng ta, chỉ là chờ mãi không thấy con trở về. Cộng thêm thời tiết bên ngoài cũng không hề tốt đẹp gì nên mẹ mới bảo nó ở lại với mẹ.”
“Mẹ, đây là nhà con.” Đột nhiên Trần Hữu Nghị cảm thấy đầu của mình rất đau, anh ta sờ sóng mũi bất đắc dĩ nói.