Chương
“Cũng bình thường, cỡ khoảng một trăm người.”
Phạm Nhật Minh nhớ lại nói.
Khoảng trăm người, vậy là rất nhiều rồi.
“Sao anh có thể cùng lúc quản lý bọn họ chứ? Lúc mới bắt đầu không gặp vấn đề gì sao, ví dụ như là không hiểu lắm về ngành nghề đó, còn cả những nhân viên giỏi hơn anh nữa, nếu bọn họ đều không phục, không làm theo anh thì anh sẽ làm gì? Làm sao để tất cả bọn họ đều nghe lời anh chứ?”
Nguyễn Khánh Linh rất tò mò, hỏi liên tiếp rất nhiều thứ.
Nhưng mà Phạm Nhật Minh nghe xong thì thấy mấy vấn đề này thật ra cũng không hẳn là vấn đề quan trọng.
Tất nhiên là anh cũng biết cô gái nhỏ này muốn tự bản thân phát triển công ty, bây giờ cùng lắm là muốn tìm phương hướng từ anh.
Phạm Nhật Minh nhận ra nhưng không nói ra.
Nếu cô vợ nhỏ của anh muốn độc lập trưởng thành thì tất nhiên là anh sẽ không ngăn cản, anh sẽ chỉ giúp đỡ cô một tay.
Vậy nên Phạm Nhật Minh cũng chỉ nói những điều cơ bản nhất, không nói sâu vào vấn đề.
Anh liệt kê ra ba ý:
“Đầu tiên là em cần phải hiểu hết về công ty, như vậy thì khi gặp phải vấn đề thì mới không rơi vào hoàn cảnh không hiểu gì, không nói được gì, dù sao thì là người đứng đầu một công ty, em chính là hướng đi của tất cả các nhân viên, mọi người đều phải làm việc theo yêu cầu và sự hướng dẫn của em, em phải tỉnh táo thì mới có thể đưa ra quyết sách chính xác.”
“À…”
Nguyễn Khánh Linh lắng nghe người đàn ông phân tích, chỉ cảm thấy anh nói rất có lý:
“Thứ hai, em có nhắc đến năng lực, đúng là trong một công ty sẽ có nhiều nhân viên có năng lực giỏi hơn em, nhưng mà em phải hiểu rõ đó là điều bình thường, công ty càng phát triển có quy mô càng lớn thì càng có nhiều nhân viên có năng lực hơn ông chủ, nhưng quan trọng nhất là gì? Em là người phát tiền lương, em cũng không phải là người làm kỹ thuật hay nghiên cứu, em chỉ cần hiểu rõ được tình hình công ty và quản lý tốt nhân viên là được.”
“Nhưng mà… nếu như người ta không phục thì sao?”
Lúc Nguyễn Khánh Linh nói vấn đề này thì không tự chủ nhớ đến Tưởng Vinh Hoa.
Gã ta rất có năng lực, lại còn không xem cô ra gì.
Nghe vậy Phạm Nhật Minh búng trán cô một cái, cười nói: “Vậy nên anh mới nói đó, quản lý cũng là một môn học, là người lãnh đạo thì quan trọng nhất là quản lý những nhân viên dưới mình, biết không?”
Tuy Phạm Nhật Minh không nói thẳng với Nguyễn Khánh Linh là nên làm như thế nào.
Nhưng mà anh biết nếu cô gái này muốn nhanh chóng quản lý tốt DR thì khi nghe những điều này xong nhất định sẽ bỏ công sức ra nghiên cứu, nên cũng không cần anh phải nói tỉ mỉ.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe xong, nhất thời cảm giác như mình đã hiểu được rất nhiều.
Lúc này Phạm Nhật Minh lại nói: “Anh nhắc lại một điều, lúc em vừa tiếp quản công ty, khi gặp việc những người dưới mình không phục là chuyện không thể nào bình thường hơn, đừng quá để ý đến nó, càng trong thời điểm này thì em càng phải khiêm tốn học hỏi, bọn họ có thể kiêu căng thì chắc chắn là sẽ phải có năng lực, đầu tiên không cần phải xử lý bọn họ, mà học được bài học từ họ mới là điều quan trọng nhất.”
“Cẩn thận từng bước, nhớ chưa?”
Tuy là giọng nói của người đàn ông không lớn nhưng lại có một khí thế vô hình.