Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 1531

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trên giấy còn viết chi chít chữ, hình như còn có mấy ký hiệu gì đó?

Phạm Nhật Minh khá tò mò, anh tháo giấy nhớ ra, nhìn nội dung trên giấy, rồi anh bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, lắc đầu.

Cô gái ngốc nghếch này.

Thì ra, trên tờ giấy nhờ này viết toàn những cảm nhận cá nhân của cô, còn có vài chuyện gần đây cô cần phải làm.

Chỉ là những thứ cô viết thật sự quá đáng yêu, chẳng giống lời của một vị chủ tịch nên nói gì cả.

Ví dụ như những lời oán giận về mấy quyển sách tiếng Đức kia của Nguyễn Khánh Linh.

“Mấy quyển sách Amber đề cử kia là cái quỷ gì thế? Toàn là tiếng Đức, người ta phải đọc kiểu gì bây giờ?”

Từ những câu trên giấy nhớ, Phạm Nhật Minh có thể nhìn ra trạng thái nôn nóng đau đầu gần đây của Nguyễn Khánh Linh.

Thảo nào gần đây trông cô có vẻ bận rộn hơn lúc trước nhiều.

Nhìn những vấn đề mà cô gặp phải được ghi trong giấy nhớ, những gì giải quyết được thì Phạm Nhật Minh sẽ tiện tay giải quyết luôn, còn rất thân thiết mà đánh dấu bên cạnh những dự án công việc đó.

Có điều, khi tầm mắt của anh chuyển đến tờ giấy nhớ cuối cùng, anh buồn cười.

Chỉ thấy trên giấy nhớ cố tình dùng bút lông nét to màu đỏ viết: “Lão quản lý thị trường kia đúng là một lão háo sắc, phải làm sao mới có thể sa thải ông ta mà không cho Tưởng Vinh Hoa mượn cớ được đây?”

Thật ra lúc trước Nguyễn Khánh Linh đã từng nhắc đến quản lý thị trường với anh.

Hình như là người đã lựa chọn người phát ngôn lúc trước của DR. Sở dĩ lúc trước doanh số của DR trượt xuống cũng chính là vì danh tiếng của người phát ngôn mà ông ta lựa chọn không được tốt, nhưng lại nhất quyết không chịu đổi người, nên mới tạo thành cục diện doanh số trượt dốc như vậy.

Loại người này cứ sa thải luôn là được, không cần phải tìm lý do.

Phạm Nhật Minh định chờ chút nữa sẽ nói chuyện này với Nguyễn Khánh Linh. Giờ thì nhân lúc cô còn đang họp, anh tiếp tục chỉnh sửa lại những tài liệu trên bàn mà lúc nãy vẫn chưa sửa xong.

Chờ đến khi Nguyễn Khánh Linh quay trở lại phòng làm việc, nhìn thấy những tài liệu mà Phạm Nhật Minh đã chỉnh sửa cho mình, cô kinh ngạc há hốc miệng.

Nhìn những tài liệu và văn kiện đã được đánh dấu và được phân loại kia, thậm chí còn có cả quyển sách tiếng Đức mà cô thấy như tiếng ngoài hành tinh kia, Phạm Nhật Minh đã phiên dịch sang thành tiếng Việt cho cô rồi đặt ở bên cạnh bàn.

Nguyễn Khánh Linh cầm lấy bản sách tài chính đã được phiên dịch sang tiếng Việt kia lên, lật vài tờ thì thấy nội dung không hề sai lệch so với nguyên văn. Hơn nữa, bản tiếng Việt còn được diễn đạt cực kỳ chuyên nghiệp.

Không có nhiều râu ria như những phần mềm phiên dịch mà lúc trước cô tìm được.

Cô kinh ngạc hỏi: “Anh tìm được đâu ra bản tiếng Việt này vậy? Lúc trước em tìm trên mạng mãi mà không tìm được, sau đó Amber mới nói với em là quyển sách này không được cấp bản quyền ở Việt Nam. Bản sách tiếng Đức này anh ta còn phải mua ở nước ngoài đó.”

Lúc Phạm Nhật Minh nghe thấy Amber, không khỏi nhướng mày.

Anh chàng Amber kia vừa thông minh lại vừa có năng lực như vậy mà cũng chỉ mua được sách cho cô mà thôi, còn anh thì lại có thể dịch hẳn sách ra cho cô.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Phạm Nhật Minh lập tức tốt hơn hẳn, anh lạnh nhạt nói: “Bản phiên dịch này là anh viết, trước kia anh đã từng đọc mấy quyển sách này, lúc đọc cũng nhân tiện dịch ra thành một bản.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio