Chương
“Trời đất ơi… anh đọc hết mấy quyển sách này rồi sao? Anh hiểu tiếng Đức ạ?”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy không tin nổi vào tai mình.
Tuy trước kia cô đã biết Phạm Nhật Minh lợi hại rồi, nhưng hiện giờ sự trâu bò của anh đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của cô. Lúc đầu cô chỉ nghĩ rằng anh học tài chính, không ngờ rằng anh còn tinh thông cả tiếng Đức…
Phạm Nhật Minh gật đầu, không bất ngờ gì khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh sùng bái mình đến mất đi bản thân kia.
Anh không khỏi cong môi lên.
Trước kia anh cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng kiêu ngạo, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy vẻ mặt sùng bái mà nhìn mình của cô gái nhỏ này, anh bỗng phát hiện, thì ra việc có tri thức uyên bác cũng không tệ.
Nguyễn Khánh Linh đặt bản phiên dịch xuống, nhìn không được mà tán thưởng anh: “Ông xã, anh tuyệt vời quá…”
Chẳng có người đàn ông nào lại không mong muốn được người phụ nữ của mình khen cả, đặc biệt là loại người như Phạm Nhật Minh.
Mặc dù ở bên ngoài anh đã được khen rất nhiều, nhưng anh chỉ thấy bọn họ đang đón ý nói hùa mà khen ngợi anh thôi.
Vậy nên có vẻ lời khen của Nguyễn Khánh Linh cực kỳ đơn giản, thật sự khiến người ta không tự chủ sinh ra một sự tự hào từ trong lòng mình.
Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên ôm lấy Phạm Nhật Minh, đề nghị: “Ông xã, hay là anh đến đây là thư ký của em đi được không? Có anh ở đây em sẽ đỡ vất vả hơn nhiều!”
“…”
Phạm Nhật Minh nhất thời không nói nên lời.
Anh làm thư ký cho cô ấy?
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người sợ hãi đến nỗi đánh rơi mắt kính. Đặc biệt là mấy người Trần Hữu Nghĩ sẽ không tránh được mà chèn ép anh một phen mất.
Giúp bà xã thì được, nhưng chủ tịch Phạm vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi…
Mặc dù những chuyện lúc nãy mà anh đã làm giúp Nguyễn Khánh Linh chẳng khác gì một người thư ký, nhưng chủ tịch Phạm có mặt mũi, nên trong lòng vẫn kháng cự sự thật là mình đã làm những việc của một người thư ký.
Dù sao thì một người đứng trên đỉnh cao ngày thường vẫn hô mưa gọi gió, bỗng nhiên trở thành thư ký, cảm giác chênh lệch của người nào đó vẫn rất lớn.
Nhưng nếu từ chối bà xã của mình cũng không tốt, nên trong lúc nhất thời Phạm Nhật Minh cũng không biết nên trả lời cô như thế nào.
Tuy nhiên Nguyễn Khánh Linh cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi. Cô chỉ nhất thời nổi hứng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ hiếm thấy của Phạm Nhật Minh, cô lại càng cười vui vẻ hơn.
“Ha ha, trêu anh đấy! Chồng của em lợi hại như vậy thì sao có thể làm một thư ký nho nhỏ như vậy được? Xem anh nghẹn đến mức này kìa.”
Nghe vậy, quả nhiên vẻ mặt của Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng anh vẫn búng trán Nguyễn Khánh Linh một cái, nói: “Em có nhiều tâm tư như vậy thì nên dùng vào mấy việc nghiêm túc đi.”
Nguyễn Khánh Linh cười rồi sờ trán mình, cô buông eo người đàn ông này ra, nói: “Biết rồi, nên hiện giờ em mới bận rộn công việc, làm phiền ngài di chuyển một chút ạ.”