Chương
“Vâng.”
Nguyễn Khánh Linh không lề mề nữa, cho dù chân vẫn còn mỏi, nhưng cũng không muốn vì vậy mà bỏ lỡ thời gian diễn ra phiên tòa.
Đợi khi cô xuống tàng, ăn xong, Phạm Nhật Minh đưa cô lên máy bay tư nhân bay đến Hải Phòng.
Trên đường đi, Nguyễn Khánh Linh lại nằm dựa vào trong vòng tay của người đàn ông, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Phạm Nhật Minh xem báo, bàn tay to lớn lâu lâu lại to vuốt ve lên đỉnh đầu cô, bầu không khí thật yên bình và yên tĩnh.
Tuy nhiên, không lâu sau, cô gái nhỏ trong lòng liền xoay người, dường như rất khó chịu.
Phạm Nhật Minh thấy vậy lập tức bỏ tờ báo xuống, nhìn cô, đè lại thân thể cô, lo lắng nói: “Sao vậy em?”
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh bực bội trừng anh một cái, phun ra hai chữ: “Đau eo.”
Phạm Nhật Minh lập tức nhận ra, đáy mắt anh mang theo một chút ý cười, cũng không bực bội, ngón tay thon dài mảnh khảnh xoa bóp cho cô, cười nói: “Là tại anh sai, đêm qua không nên giày vò em tới như vậy.”
“Hừ.”
Có sự xoa bóp của Phạm Nhật Minh, cơn đau eo của Nguyễn Khánh Linh cuối cùng đã thuyên giảm rất nhiều.
Thắt lưng được thả lỏng, thêm cả việc thái độ nhận lỗi của Phạm Nhật Minh rất tốt, Nguyễn Khánh Linh cũng không oán giận về anh nhiều như trước, cô khẽ hừ một tiếng, sau đó lại tìm một chỗ thoải mái trong vòng tay anh.
“Chồng à, Nguyễn Khánh Nga có thể thắng kiện hay không?”
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên hỏi.
Phạm Nhật Minh tiếp tục xoa eo cho cô, ôn tồn nói: “Không thể.”
Nghe đến đây, Nguyễn Khánh Linh có chút khó chịu, cho dù trong lòng đã có sự chuẩn bị sẵn rồi.
Nguyễn Khánh Nga đã giết người, mặc dù là ngộ sát, nhưng cô ta không thể thoát khỏi tội danh này.
Nhưng cô nhớ những gì bà nội Nguyễn đã nói với cô, bà nội muốn cô chăm sóc cho Khánh Nga, nhưng cô lại không làm được điều đó, mà lại để cho Nguyễn Khánh Nga gây ra chuyện như vậy.
Nguyễn Khánh Linh ít nhiều gì cũng có chút tự trách, tâm trạng cũng trở nên sa sút.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô, mặc dù anh không có cảm tình với Nguyễn Khánh Nga, nhưng vì cô vợ yêu dấu của mình, anh vẫn cất lời nói, giọng điệu mang theo ý an ủi.
“Dù không thể thắng kiện nhưng luật sư sẽ đấu tranh để có mức án tốt nhất cho cô ấy, em đừng quá lo lắng.”
Nguyễn Khánh Linh ngước mắt lên nhìn Phạm Nhật Minh, nhìn thấy ánh mắt an ủi của người đàn ông, cô cũng không còn phiền muộn như vậy nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy eo Phạm Nhật Minh.
Nguyễn Khánh Linh luôn tin lời nói của Phạm Nhật Minh một cách vô điều kiện, lần này cũng không ngoại lệ.
Trái tim của cô đã thả lỏng, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn buông xuống, nhưng Nguyễn Khánh Linh không muốn Phạm Nhật Minh lo lắng cho cô, vì vậy cô không thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình ra bên ngoài.
Khi máy bay đến Hải Phòng, Phạm Nhật Minh vẫn còn nhớ Nguyễn Khánh Linh oán giận rằng đau eo lúc trên đường đi, anh liền bế lấy người phụ nữ rồi xuống máy bay.
Cả một đường sau đó anh đều bế cô đến tận chiếc xe chuyên dụng đến đón họ.
Lúc đầu Nguyễn Khánh Linh còn xấu hổ, muốn tự mình xuống rồi đi, nhưng lại bị nụ cười của người đàn ông ngăn lại.