Chương
Phạm Nhật Minh bất đắc dĩ, tuy rằng suy nghĩ trong lòng kia đang rất mạnh mẽ, nhưng vì yêu vợ mình, anh vẫn đè nó xuống, yên lặng lái xe.
Ba người ngược lại không nói gì nữa, bầu không khí trong xe cũng an tĩnh lại.
Ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh nhìn thẳng về phía trước, cô luôn cảm thấy, nhất định Lãnh Nhược Giai đã gặp phải chuyện gì đó, cho nên mới có biểu hiện khác thường như vậy, chẳng lẽ là, có liên quan đến câu chuyện kia?
Hơn nữa vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng, khi Phạm Nhật Minh nghe thấy tên của hội sở Kỳ Tích, sắc mặt hơi biến đổi.
Điều này cũng làm cho suy nghĩ của Nguyễn Khánh Linh trở nên chắc chắn hơn.
Nói thật, tuy rằng lúc trước Nguyễn Khánh Linh và Lãnh Nhược Giai là tình địch, cũng bị người cấp dưới của cô ta hãm hại, chỉ có điều ít nhất cô sẽ không ngụy trang, không thích thì là không thích, nói một là một hai là hai.
Tất cả những gì cô ta muốn đều nằm ngoài mặt, không làm khó dễ cho cô, hoặc là làm mấy việc ném đá dấu tay, gói lửa bỏ tay người.
Chỉ riêng điểm ấy, Nguyễn Khánh Linh thực sự không chán ghét cô ta nổi, nếu không phải bởi vì hai người trước đây đã từng thích cùng một người đàn ông, nói không chừng cô còn có thể rất tán thưởng tính cách này của Lãnh Nhược Giai.
Sau khi đưa Lãnh Nhược Giai tới hội sở Kỳ Tích, Phạm Nhật Minh cũng không dừng lại quá lâu, thẳng thừng lái xe rời đi.
Cứ như vậy để một người phụ nữ ở một mình lại tại nơi thế này, đúng là không thỏa đáng lắm, thế nhưng, lúc trước Phạm Nhật Minh đã từng hỏi rồi, nhưng Lãnh Nhược Giai lại nói rõ rằng không cần giúp đỡ gì, đó là lựa chọn của cô ta, anh cũng tôn trọng điều đó.
Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, lúc này Nguyễn Khánh Linh mới hỏi: “Vừa rồi khi Lãnh Nhược Giai nhắc tới hội sở Kỳ Tích kia, đó là ở nơi nào vậy? Em thấy vẻ mặt anh lúc nghe tới chuyện này có vẻ không đúng lắm.”
Phạm Nhật Minh trái lại cũng không giấu diếm cô, thuận miệng đáp: “Chính là một câu lạc bộ đèn mờ hơi cao cấp một chút thôi.”
“Câu lạc bộ đèn mờ?”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong, kinh ngạc một lát, theo bản năng cô nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng ngược lại, lo lắng nói: “Chúng ta cứ để Lãnh Nhược Giai lại nơi này như vậy, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Phạm Nhật Minh ngược lại rất bình tĩnh, nói: “Nếu như lúc anh hỏi cô ta, cô ta không có nói, vậy chứng minh rằng cô ta không muốn người ngoài nhúng tay vào, về phần những chuyện khác cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể lo lắng được.”
“Thế nhưng…” Nguyễn Khánh Linh còn muốn nói gì đó nữa, Phạm Nhật Minh lại chặn ngang lời nói của cô trở về, an ủi nói: “Được rồi, đừng lo lắng cho cô ta, anh trai của Lãnh Nhược Giai cũng không phải người hiền lành gì, có Lãnh Hàn Vũ ở đây, cô ta hoàn toàn sẽ không thể xảy ra chuyện gì được.”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong, cảm giác Phạm Nhật Minh nói cũng có lý, dần dần cũng yên tâm lại.
Đợi đến khi đã lái xe ra ngoài một đoạn đường rồi, Nguyễn Khánh Linh mới nhớ lại, cô bỗng nhiên nhíu nhíu mày, lúc này trong đầu lại nhảy ra một ý nghĩ khiến cô rất tức giận.
“Vừa rồi anh nói, cái hội sở kia là một nơi buôn bán tình sắc, vậy làm sao mà anh biết được?”
Nghe vậy, cho dù Phạm Nhật Minh không nhìn Nguyễn Khánh Linh, nhưng chỉ nghe lời này và giọng điệu của cô đương nhiên anh đã phát hiện ra, cô nhóc đang tức giận.