Chương
“Anh hiểu rồi, em đừng lo lắng về chuyện này, anh sẽ đi điều tra. Hơn nữa, nếu về sau em lại nhận được loại đồ không rõ nguồn gốc này thì em cứ ném nó đi hoặc là tặng cho người khác.”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu, sau sự việc này cô cũng càng thêm khôn ngoan hiểu chuyện, lần này cũng may là Lăng Huyền xuất hiện kịp thời, nếu không dù có muốn nôn cũng không nôn được.
Phạm Nhật Minh lại xoa đầu cô, vẻ u ám trong đôi mắt được nén lại, anh quan tâm hỏi: “Em không sợ sao?”
Khóe miệng Nguyễn Khánh Linh vểnh lên thành một nụ cười để cho anh không phải lo lắng.
Phạm Nhật Minh tỉ mỉ cẩn thận nhìn cô trong chốc lát, sau khi xác định cô không hề cố tỏ vẻ mạnh mẽ bình tĩnh, anh mới yên tâm, một lần nữa lái xe về nhà.
Ở một nơi khác, sau khi Lãnh Nhược Giai đến Hội sở Kỳ Tích, cô ta túm đại một vệ sĩ ở cửa hỏi: “Anh trai tôi đâu?”
Người vệ sĩ là một người đàn ông cao lớn, chưa bao giờ bị một người phụ nữ kéo cổ áo tra hỏi như thế này, anh ta ngay lập tức nổi giận, đang định đẩy Lãnh Nhược Giai ra, thì lại thấy người phụ nữ đã tự mình lùi lại, lấy ra một xấp tiền giấy màu xanh từ trong túi và ném nó vào anh ta.
Người vệ sĩ nhanh chóng bắt lấy, vẻ tức giận trên mặt liền tan biến, thay vào đó là nụ cười nịnh nọt, anh ta cười hỏi: “Thưa cô, cô cho tôi biết anh trai cô là ai, tôi sẽ giúp cô tìm.”
“Lãnh Hàn Vũ.”
Ngay khi lời nói của Lãnh Nhược Giai vừa dứt, sắc mặt của người vệ sĩ hơi thay đổi, anh ta nhìn Lãnh Nhược Giai từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nói: “Cô vào trong ngồi một lát, tôi sẽ lập tức đi tìm người giúp cô.”
Nghe vậy, Lãnh Nhược Giai không thèm để ý đến anh ta nữa, đi thẳng vào hội quán, tùy tiện tìm một nơi để chờ đợi.
Trong lòng cô ta rất lo lắng nên không hề quan tâm đến những ánh mắt dò xét từ những người đàn ông xung quanh.
Ánh đèn trong hội sở mờ ảo, dáng người mảnh mai thon thả của Lãnh Nhược Giai cộng thêm quần áo bó sát nửa người, hình ảnh như vậy xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của những người để ý đến.
Vì vậy, khi Lãnh Hàn Vũ đi ra, nhìn thoáng qua liền thấy em gái mình sắp bị người ta đùa giỡn.
Anh ta tức giận tiến lên, sải bước nhanh nhất có thể, trực tiếp bước vội đến phía sau người đàn ông, nắm cổ áo anh ta, dùng cùi chỏ đập mạnh vào bên hông người đàn ông, khiến anh ta lùi lại mấy bước.
Người đàn ông kia ôm bụng và rên rỉ, anh ta vừa kêu gào, lại vừa mưu đồ trả đũa Lãnh Hàn Vũ.
Lúc này, ánh mắt Lãnh Hàn Vũ nhìn chằm chằm Lãnh Nhược Giai, gân xanh trên trán hơi nổi lên, dường như đang cố nén tức giận.
Lãnh Hàn Vũ cũng không thèm nhìn người đàn ông đang rên rỉ, lạnh lùng nói với vệ sĩ phía sau: “Anh đi xử lý đi.”
“Vâng!”
Sau đó, người vệ sĩ bước tới, không thèm chú ý đến tiếng kêu gào và những lời đe dọa của người đàn ông, luồn hai tay vào nách và lôi anh ta đi.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh khiến Lãnh Nhược Giai không kịp phản ứng một chút nào.
Khi Lãnh Hàn Vũ xuất hiện trước mặt cô, trái tim cô ta bất ngờ nhảy lên.
Tuy nhiên, Lãnh Nhược Giai lại nhận định đó là do cô ta tức giận.
Vừa rồi khi Lãnh Hàn Vũ đi vào, anh ta rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của rất nhiều người đàn ông xung quanh đổ dồn về phía cô ta! Vậy mà chính cô ta lại cứ ngơ ngác không có phản ứng, giống như một người không liên quan vậy!