Chương
Nguyễn Khánh Nga đuổi theo nhìn thấy một màn hài hòa như vậy, cô lập tức càng sinh lòng ghen tỵ, cứ như vậy trong nháy mắt, cô hận không thể khiến cho lái xe đi lên, đem đứa con gái ghê tởm kia đâm chết. Đã chết thì sẽ xong hết mọi chuyện, sẽ không khiến cô luôn cảm thấy ngột ngạt.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Nga vẫn kịp tỉnh táo lại, cô nhìn chiếc túi nhỏ trên tay và nói với tài xế: “Lái xe đến trạm nghỉ tiếp theo.”
Nguyễn Khánh Nga nhanh chóng tìm được đôi giày kia, cô ta nhanh chóng bỏ một chiếc đinh vào trong giày, sau đó nhanh chóng để lại chỗ cũ, điều chỉnh cho giống hệt vị trí lúc ban đầu.
Rất nhanh sau đó, chú Từ đi tới, không chút do dự lấy giày đi.
Nhìn kế hoạch của mình sắp thành công, Nguyễn Khánh Nga không nhịn được cảm thấy hưng phấn, đồng thời vẻ ác độc của cô ta cũng hoàn toàn hiện lên trên mặt.
Nguyễn Khánh Linh, cho chị lẳng lơ này, rõ ràng là đã kết hôn, vậy mà còn muốn cướp anh Tuấn của tôi, đến lúc chị chạy, để tôi xem chị có bị đinh đâm chết không!
Ngay sau đó, Nguyễn Khánh Nga vụng trộm đi theo sau chú Từ, nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh đi đôi giày kia vào, rồi còn đứng lên đi hai bước.
Có thể do giày lớn, nên Nguyễn Khánh Linh không bị đâm.
Không sao, lát nữa đến lúc chạy, cái đinh kia chắc chắn sẽ đâm mạnh vào chân chị ta!
Nguyễn Khánh Linh và Lê Tuấn lại lần nữa lên đường, Nguyễn Khánh Nga nóng lòng chờ đợi được nghe tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Khánh Linh sau khi bị đinh đâm.
Nhưng cô ta đợi thật lâu, thậm chí cho tới khi Nguyễn Khánh Linh chạy ra khỏi tầm mắt của cô ta, cô ta vẫn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Nga không cam lòng, lại cảm thấy kỳ quái, sao chị ta chạy thời gian dài như vậy rồi mà vẫn không bị đinh đâm? Cô ta thậm chí hoài nghi chính mình liệu có để đinh vào nhầm giày rồi không?bg-ssp-{height:px}
Chỉ là, dù cô ta có suy đoán thế nào đi chăng nữa, thì lúc này đều không có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Khánh Nga đành phải lên xe một lần nữa, để lái xe đưa mình tới trạm cuối cùng.
Cô ta nghĩ thầm, có lẽ do Nguyễn Khánh Linh quá may mắn, luôn tránh được việc dẫm lên đinh, đợi tới lúc chạy tới trạm cuối cùng, cô ta không tin rằng cô sẽ mãi tránh được việc bị đinh đâm!
Lúc này Nguyễn Khánh Linh vẫn chẳng mảy may biết gì, cũng không biết việc Nguyễn Khánh Nga đã bỏ đinh vào trong giày của cô.
Cô chỉ biết là, lúc đường đua marathon còn một km cuối cùng, tâm trạng cô trong nháy mắt phất phới, bước chân vốn đang nặng nề lúc này cũng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Rất nhanh thôi, cô sẽ chạy xong bốn mươi hai km…
Nguyễn Khánh Linh cách vạch đích càng gần, lúc còn một trăm mét cuối cùng, cô nhìn thấy Phạm Nhật Minh.
Dù là bất cứ lúc nào, anh đứng trong đám đông đều rất chói mắt.
Bây giờ cũng thế, dù vạch đích của đường đua marathon có đầy người, nhưng dáng người và khuôn mặt của Phạm Nhật Minh vẫn nổi bật hơn người, vẫn vô cùng nổi trội giữa đám đông.
Hôm nay anh mặc quần áo thoải mái, quần vải màu kaki càng làm nổi bật đôi chân dài của anh hơn.
Nửa thân trên anh mặc áo len màu sáng, làm giảm bớt đi một chút sự lạnh lùng của anh, và thêm vào đó một chút dịu dàng không thuộc về Phạm Nhật Minh.
Hiển nhiên, bên cạnh anh có rất nhiều phái nữ chú ý tới sự tồn tại của một người vô cùng đẹp trai như vậy, không ít người trong số họ tới để đón bạn tốt của mình, nhưng sau khi Phạm Nhật Minh xuất hiện, các cô ấy đều nhìn anh, ngay cả lúc bạn bè họ chạy tới nơi cũng không chú ý.