Chương
Sau đó, cũng không đợi cậu ta kịp phản ứng, cô lấy cái chén trong tay của cậu ta, ừng ực ừng ực uống canh.
Bộ dáng kia tựa như là tráng sĩ hy sinh, trông rất buồn cười.
Nhưng mà, Trần Hữu Nghị lại nín cười, cậu ta chăm chú hỏi lại: “Không lẽ cô thật sự cho rằng tôi sẽ dùng miệng đút cô sao? Tôi còn bị bệnh thích sạch sẽ đấy.”
“Anh!”
Lăng Huyền thấy cậu ta nói vậy, trong lòng cảm thấy chỉ số IQ của mình đang bị nghi ngờ, cô ấy tức giận đặt cái chén trong tay xuống, quay đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này nữa.
Cuối cùng Trần Hữu Nghị cũng không nhịn được, bị bộ dáng này này của cô chọc cười.
Không nghĩ tới, đùa giỡn với cô gái này lại thú vị như vậy.
Nguyễn Khánh Linh đón xe đi đến nhà của Trần Quốc Nam, cô nhìn căn nhà trước mắt, trong lòng nhịn không được mà thổn thức, quả nhiên là thế ngoại cao nhân, ngay cả chỗ ở cũng giống như tiên cảnh vậy.
Căn nhà trước mắt này được xây ở giữa hồ, mà con đường duy nhất có thể đi vào căn biệt thự này chính là hành lanh quanh co này.
Hành lang lấy màu xám làm chủ, trông vô cùng cổ điển.
Nguyễn Khánh Linh đi dọc theo hành lang, đi vào biệt thự của Trần Quốc Nam, trang trí trong biệt thự cũng vô cùng cổ điển. Khi vừa tiến vào, thậm chí cô còn có cảm giác như mình đã xuyên qua.
Đập vào mặt là căn nhà rất cổ xưa.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng bội phục chủ nhân của biệt thự này, vậy mà người đó lại có thể tạo ra một căn nhà như vậy, ngăn cách với thế giới hiện đại bên ngoài.
Cô vào nhà chưa được bao lâu thì Trần Quốc Nam từ giữa phòng đi ra.bg-ssp-{height:px}
“Xin chào, ông là là ông Nam sao?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy ông, liền vội vàng tiến lên hỏi.
“Ừ, cô là cô Nguyễn Khánh Linh sao?”
“Đúng thế.” Nguyễn Khánh Linh gật đầu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhịn không được cảm thán một câu: “Ông Nam, ông trông thật trẻ…”
Lúc ấy, thông tin cô có được về Trần Quốc Nam chính là ông là người đàn ông trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng mà khi Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy ông thì cảm thấy dường như ông chỉ mới ba mươi mà thôi.
Hoàn toàn không hề giống một người sắp bốn mươi tuổi.
Quần áo mà Trần Quốc Nam đang mặc trên người trông vô cùng tao nhã, cổ xưa. Ông mặt áo sơ mi màu trắng, quần màu xanh dương, phía trên sống mũi là đôi mắt biết nói, trông ông vô cùng trầm ổn, có học thức.
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cảm thấy câu nói tướng do tâm sinh này thật sự rất chính xác.
Bởi vì, sau này, khi cô phỏng vấn Trần Quốc Nam, cho dù ông là nghệ nhân có tay nghề rất cao trong nhân gian, nhưng ông lại không có chút kiêu ngạo nào, vô cùng thân thiện, thậm chí ông còn chủ động nói cho cô không ít cách để nấu ăn ngon.
Sau khi phỏng vấn được hơn một nửa, Nguyễn Khánh Linh nhìn đồng hồ, đã là giờ ăn cơm rồi.
“Chúng ta nghỉ ngơi trước một chút nhé?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi.
“Được.” Bộ dáng của Trần Quốc Nam vẫn tao nhã lịch sự, mỉm cười gật đầu.