Chương
Nguyễn Khánh Linh cũng nhìn ông cười cười, sau đó cô đi qua một bên, lấy di động lấy ra, gửi tin nhắn cho Lăng Huyền
“Huyền, ăn cơm chưa?”
Một lát sau, tin nhắn tới. Nhưng mà khi thấy nội dung tin nhắn, cô ngẩn người, lập tức cười cười.
“Cô ấy ngủ thiếp đi rồi, tôi là Trần Hữu Nghị, tôi sẽ ở lại bệnh viện để chăm sóc cho cô ấy.”
Lăng Huyền cùng Trần Hữu Nghị…
Nguyễn Khánh Linh nghĩ nếu Lăng Huyền có thể ở bên anh Nghị, vậy thì không còn điều gì có thể tốt hơn, lúc đó cũng sẽ không xảy ra chuyện của Thẩm Lăng.
Vừa nghĩ tới Thẩm Lăng, cô đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lúc còn đi học thì cô thấy anh ta cũng khá tốt, nhưng ai ngờ đến khi đi làm lại biến thành con người như vậy đâu chứ, đã muốn ở bên Lăng Huyền, vậy phải phân định rạch ròi, đừng một bên sợ mất công danh thành tựu của mình, một mặt lại không muốn buông tha cho Lăng Huyền.
Muốn chiếm lấy cả cá và gấu? Thật sự là một người đàn ông ghê tởm.
So sánh với Thẩm Lăng chỉ càng làm nổi bật điểm tốt của Trần Hữu Nghị.
Vậy nên, Nguyễn Khánh Linh âm thầm nhớ kỹ trong lòng, có cơ hội thì nhất định phải tìm Phạm Nhật Minh để hỏi một chút, rốt cuộc là Trần Hữu Nghị có người yêu hay chưa, hoặc là thích người như thế nào… Có khi cậu ta và Huyền có thể…
Nguyễn Khánh Linh tiếp tục trở về phỏng vấn.bg-ssp-{height:px}
Cô sắp xếp thời gian rất tốt, bởi vì sắp ăn cơm, cô cũng không nên quấy rầy người ta.
“Được rồi, hôm nay chỉ đến đây thôi, ông Nam, cảm ơn ông.”
Nguyễn Khánh Linh đóng nắp bút lại, đứng lên, vô cùng chân thành cảm ơn Trần Quốc Nam.
Trần Quốc Nam nhìn Nguyễn Khánh Linh, nụ cười ôn hòa, nói một câu không có việc gì, sau đó lập tức đứng lên, nói với cô: “Cô Khánh Linh, cô có thể chờ một lát không? Tôi đi lấy quà cho cô.”
“A… Như thế sao mà được chứ…”
“Không sao, kỳ thật cũng chỉ là mô hình mà trước kia tôi làm chơi mà thôi, cứ xem như là tôi cảm ơn cô vì đã viết về câu chuyện của tôi.”
Nguyễn Khánh Linh nghĩ một chút, lời ông nói cũng có đạo lý, thế là gật đầu: “Được, cảm ơn ông.”
Trần Quốc Nam rời đi một lát, rất nhanh sau đó liền quay lại, trên tay cầm một cái tượng hình con ngựa nhỏ bằng gốm trông khá giống của thời Đường.
Bức tượng sáng chói nhiều màu sắc, cho dù là ở trong phòng, màu sắc trông cũng rất sáng, đến khi Trần Quốc Nam cầm đến gần, Nguyễn Khánh Linh càng cảm thấy cái bức tượng này vô cùng đáng yêu sinh động, toàn thân trong suốt mịn màng, có chút giống như lưu ly, cô cầm bức tượng lên, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng biết, vì sao ở cái tuổi này, Trần Quốc Nam lại có thể có được danh dự vào địa vị cao như vậy. Đồ gốm mà ông làm có màu sắc như thời Đường, trên thị trường giá cả rất đắt đỏ, không có ngoại lệ.
Mỗi một tác phẩm, thậm chí đem đến hội đấu giá cũng có thể đạt tới cái giá tám chữ số!
“Tôi rất thích, cảm ơn ông!”