Chương
Tuy Nguyễn Khánh Linh không vui khi bị anh trêu đùa nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho anh: “Hạt sen có tính hàn, nếu chỉ dùng hạt sen ngâm trà sẽ có vị đắng, còn cam thảo sống có thể khử tính đắng của hạt sen, khi uống vào sẽ có vị ngon hơn. Với lại khi kết hợp cam thảo sống với hạt sen, còn có tác dụng hạ hỏa, khiến tâm trạng tốt hơn.”
“Sao em biết những thứ này?” Phạm Nhật Minh cảm thấy kỳ quái, anh không nghĩ rằng Nguyễn Khánh Linh còn nghiên cứu trà nghệ.
Lúc này Nguyễn Khánh Linh thuận miệng nói: “Lúc trước khi tôi còn học đại học, từng xem qua một tập đề cương về thảo mộc.”
“Xem hết rồi?”
“Ừm, cũng xem chơi chơi vậy thôi. Trong sách đó viết rất nhiều thứ, tôi cảm thấy cũng có tác dụng nên mới đặc biệt ghi nhớ lại.”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, sự thưởng thức của Phạm Nhật Minh đối với cô lại tăng thêm một bậc.
Anh có thể khẳng định, sự nghiên cứu của Nguyễn Khánh Linh đối với y học cổ đại, không hề qua loa như cô nói, nhất định phải có một sự tìm hiểu kỹ lưỡng thì cô mới có thể vừa mở lời đã giải thích rõ ràng về công dụng của hạt sen như vậy.
Không kiêu ngạo, không nóng vội, lại còn biết thưởng thức cuộc sống.
Đây chính là cô vợ báu vật mà anh cưới về.
Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Khánh Linh cẩn thận cân nhắc cả một buổi tối cuối cùng vẫn quyết định đến giải trí Big Fish. Cô đánh răng rửa mặt liền gọi điện cho Hồ Phi.
“Anh Phi, tối qua tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn muốn đi giải trí Big Fish.”
Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh vừa dừng, phải qua một lúc lâu, Hồ Phi ở đầu dây bên kia mới có động tĩnh.bg-ssp-{height:px}
Anh ấy dường như vừa thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp, nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn không nghe ra được anh ấy có đang tức giận hay không.
“Khánh Linh, chúng ta gặp mặt rồi nói.”
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh đáp ứng, trong lòng cô lúc này cũng chẳng dễ chịu gì. Hơn nữa cô còn cảm nhận được sự nặng nề của đối phương.
“Anh Phi.” Cô trầm mặc một lúc, cuối cùng không nhịn được vẫn nói lời xin lỗi: “Xin lỗi.”
Nhưng xem ra trừ một lời xin lỗi, cô cũng chẳng làm được gì thêm.
Sau khi trải qua một buổi tối được Phạm Nhật Minh khai sáng, Nguyễn Khánh Linh càng muốn đến giải trí Big Fish. Bởi vì cô thật sự rất thích cảm giác được đi trên sàn catwalk. Tuy công ty của Hồ Phi cũng có thể cho cô cơ hội này, nhưng rất rõ ràng, giải trí Big Fish sẽ đem đến một nền tảng lớn hơn cho cô.
Hồ Phi không nói câu nào, hai người cứ như vậy mà tắt điện thoại.
Sau khi điện thoại bị ngắt, Nguyễn Khánh Linh vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm vào nó. Thời gian một phút qua đi cô mới cưỡng ép bản thân mình rời tầm nhìn ra chỗ khác, cố ý không tập trung vào nó, không để mình phải nghĩ quá nhiều vì chuyện này.
Nếu như cô đã quyết định thì sẽ không thể để bản thân mình lung lay được.
Nguyễn Khánh Linh cứ nghĩ như vậy, cô đi xuống tầng, sáng nay cô định nấu trà sữa cho Phạm Nhật Minh, nguyên liệu đã được người làm chuẩn bị sẵn, chỉ đợi cô xuống làm.
“Đừng nghĩ nữa.”