Chương
Lăng Huyền không nói gì, tầm nhìn của cô đột nhiên vượt qua khỏi Thẩm Lăng, nhìn ra bên ngoài xa xăm, tâm tư có chút mông lung.
Trần Hữu Nghị chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Lăng Huyền.
Từ khi quen biết người phụ nữ này đến giờ, anh luôn cảm thấy cô là kiểu người phụ nữ mạnh mẽ, không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện tình cảm, hoàn toàn là kiểu người vô ưu vô lo, là người phụ nữ sống tự do tự tại.
Nhưng khi anh vô tình nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, lại phát hiện ra, khi đối diện với bản thân, cặp lông mày luôn thích nhướng lên đầy vẻ khiêu khích của cô giờ đây lại đang hơi nhíu lại.
Hơn nữa trong ánh mắt vốn thường vô ưu vô lo của cô lúc này lại ánh lên một vài tia cay đắng, chua chát.
Hoàn toàn không giống với cô nàng mê trai đến oán trời oán đất mà anh từng quen biết.
Thậm chí, Lăng Huyền lúc này yếu đuối đến mức làm người khác thấy đau lòng khôn xiết.
Đúng lúc này có một làn gió thu thổi qua, trên người Lăng Huyền đang mặc một chiếc áo mỏng, đột nhiên tà áo bay phần phật.
Thẩm Lăng vẫn đứng yên, Trần Hữu Nghị chủ động cởi chiếc áo khoác ngoài của anh, khoác lên vai Lăng Huyền.
Đột nhiên trên vai Lăng Huyền được quàng thêm một chiếc áo khoác, hơn nữa lại còn ở trước mặt Thẩm Lăng, cô có chút e ngại, muốn cởi bỏ chiếc áo khoác này ra trả cho Trần Hữu Nghị.
“Mặc vào.”
Vẻ mặt Trần Hữu Nghị kiên quyết khác thường, nói với cô.bg-ssp-{height:px}
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc bất thường của anh ta, trong lòng Lăng Huyền có chút dao động, dường như không còn lạnh như lúc nãy, cô không nhịn được hỏi: “Anh đưa áo khoác cho tôi mặc, không sợ bản thân bị lạnh sao?”
Ai ngờ, người đàn ông này không ngần ngại, kiêu ngạo nói: “Nếu cô lại ốm nữa, đến lúc đó người chăm sóc cho cô lại là tôi, tôi còn có thể có lựa chọn nào khác sao?”
Nghe thấy lời nói của anh ta, Lăng Huyền bỗng nhiên nghĩ lại lúc hai người chơi game, anh ta thua hết tiền cược, cô không nhịn được bật cười: “Ai bảo kỹ năng của anh kém quá, đặt cược là thua, đúng không?”
“Được rồi, được rồi, cô nói gì cũng đúng hết đó!”
Trần Hữu Nghị không nhẫn nại nói, chỉ là lúc này, khóe mắt anh ta mang theo vài ý cười.
Vừa nãy tâm trạng Lăng Huyền còn đang rối bời, tranh cãi với anh vài câu như thế này, tình thần cũng đã hồi phục nhiều rồi.Chỉ là lúc này, Thẩm Lăng đang đứng đối diện với hai người, nhìn thấy hành động qua lại ăn ý giữa hai người, và ánh mắt có ý cười ẩn hiện của Trần Hữu Nghị khi nhìn Lăng Huyền.
Rõ ràng là có sự nuông chiều, hơn nữa đâu phải là loại nuông chiều giữa hai người bạn.
Anh là đàn ông, anh biết rằng đó căn bản là sự dung túng nuông chiều của một người đàn ông chỉ dành cho người phụ nữ của mình.
Thẩm Lăng lúc này cảm thấy rất nóng mắt và đố kỵ, ngày xưa Lăng Huyền còn cười đùa hờn dỗi trong vòng tay anh, nhưng lúc này cô lại mập mờ với người đàn ông khác trước mặt anh?
Mà anh lại chỉ là một người quan sát ở bên, nhìn hai người bọn họ mập mờ như vậy.
Thẩm Lăng không cam tâm, anh nắm chặt hai bàn tay đang buông dọc bên quần, siết nhẹ.
Bỗng nhiên anh cho tay vào túi, tìm được một thứ gì đó, lập tức cất tiếng gọi Lăng Huyền: “Lăng Huyền, tôi có thứ này muốn tặng em.”