Chương
Lăng Huyền nghe thấy tiếng anh ta gọi, thần sắc trên mặt lại có chút ngưng đọng, nhưng cô vẫn đáp lại: “Thứ gì vậy?”
Bàn tay Thẩm Lăng đưa ra từ trong túi, anh cố ý nắm chặt bàn tay, đến khi tay được đưa ra trước mặt Lăng Huyền, mới mở lòng bàn tay ra. Bàn tay anh mở ra từ từ trước mặt Lăng Huyền, thứ được đặt trong lòng bàn tay anh ta, tự nhiên cũng hiện ra trước mặt cô.
Trần Hữu Nghị cảm nhận rõ ràng, người phụ nữ bên cạnh khi nhìn thấy đồ vật trong tay Thẩm Lăng, thân thể dường như có chút choáng váng chao đảo, anh vừa nhìn đã biết, lúc này cô đứng không vững như muốn ngã xuống.
Có điều sau đó, Lăng Huyền vẫn giữ vững được thân thể, tuy nhiên trái tim cô lại hoảng loạn đập không ngừng.
Trong tay của Thẩm Lăng, có một chiếc vòng tay nằm an tĩnh trong lòng bàn tay anh ta.
Vì bàn tay anh ta hơi lớn, nên khi xòe tay ra nhìn chiếc vòng tay trông thật nhỏ bé.
Đó chỉ là một chiếc vòng tay hoàn toàn bình thường, hình như là loại vòng tay mà thời học trung học trước đây hầu như cô gái nào cũng đeo trên người.
Vì đây chính là đặc trưng của thời đại đó.
Tuy nhiên cho dù chỉ là một chiếc vòng tay bình thường nhưng đối với Lăng Huyền mà nói, nó lại mang theo một ý nghĩa hết sức to lớn.
Thậm chí đến tận khi cô đã trưởng thành, nhưng thứ có thể khiến cho cô quan tâm như vậy, ngoại trừ cái vòng tay đó, không còn có thứ khác.bg-ssp-{height:px}
Bởi vì đó là món quà khi hai người ở bên nhau được một năm, Thẩm Lăng tặng cho cô làm kỷ niệm, cũng là do Thẩm Lăng tự tay làm.
Bởi vì anh ấy cũng không khéo tay, dù cho là tốn thời gian rất lâu đi làm, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình thường, thậm chí cũng không tính là tinh xảo, thế nhưng Lăng Huyền giống như bị ma nhập mà luôn yêu thích chiếc vòng tay này.
Giống như là lúc đó, cô giống như bị ma nhập mà thích Thẩm Lăng vậy.
Thế nhưng, chiếc vòng tay đó sau này bị cô đánh mất, hơn nữa cô căn bản là không nhớ nổi mình làm mất từ lúc nào, lúc đó vì chuyện này, Lăng Huyền còn khóc rất lâu.
Mặc cho Thẩm Lăng an ủi như thế nào cũng không có tác dụng, dù làm lại một chiếc vòng tay mới cho cô, Lăng Huyền cũng vẫn từ chối. Cô trước sau muốn tìm lại chiếc vòng tay ban đầu kia, thế nhưng nguyện vọng này vẫn mãi không thể thành hiện thực.
Lúc đó sở dĩ Lăng Huyền đau lòng như vậy, là bởi vì cô nghĩ, chiếc vòng tay kia do Thẩm Lăng tự tay đan, tượng trưng cho tình cảm của anh dành cho mình, dù cho cuối cùng Thẩm Lăng lại làm lại cho cô một lần nữa. Nhưng vậy cũng không giống với phần tình cảm ban đầu, không có tình cảm thuần túy, hết sức coi trọng ở trong đó.
Thế cho nên hiện tại, khi Lăng Huyền nhìn thấy chiếc vòng tay đã mất này, cô thậm chí không biết mình từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.
Cô im lặng rơi lệ như vậy khiến hai người đàn ông ở đây hoảng hồn.
Trần Hữu Nghị tự xưng là gặp qua mọi loại tình cảnh, bất kể gặp phải sự việc gì, anh ta cũng sẽ không hoang mang. Thế nhưng, ngày hôm nay thấy Lăng Huyền rơi lệ, thoáng chốc khiến anh ta lại cảm thấy vô cùng lúng túng.
Thẩm Lăng cũng vậy, thế nhưng, ít nhất anh biết nguyên nhân Lăng Huyền khóc.