Chương
Anh lấy khăn tay ra, đưa cho Lăng Huyền.
“Huyền à, lúc đó em một mực tìm chiếc vòng tay này, lúc tôi đang dọn nhà thu thập hành lý, đột nhiên lại tìm được nó. Tôi nghĩ, khi em thấy nó, nhất định sẽ vui vẻ.”
Thẩm Lăng nói, anh đau lòng nhìn người phụ nữ trước mặt đang khóc.
Trong lòng một lần nữa dấy lên hy vọng, vốn tưởng rằng tình cảm Lăng Huyền dành cho anh đã biến mất, thế nhưng khi anh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đột nhiên phát hiện, sự thờ ơ và lạnh lùng của Lăng Huyền dành cho anh trước đây cũng đều là ngụy trang.
Nếu không phải vậy thì lúc cô nhìn thấy chiếc vòng tay này cũng sẽ không đau lòng đến mức như vậy.
“Đừng khóc, Lăng Huyền, hiện tại vật về với chủ, em nên vui vẻ mới phải.”
Lăng Huyền nhận lấy chiếc vòng tay dây, cô nắm trong lòng bàn tay, từng chút một lau khô nước mắt, thậm chí lau mắt của mình đến mức phiếm hồng.
Cô không nói gì.
Nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Quả thực, giống như Thẩm Lăng nói, hiện tại vật về với chủ, cô hẳn nên vui vẻ mới phải, thế nhưng vì sao, cô lại không có chút vui vẻ nào.
Chiếc vòng tay này, lúc đó được cô gửi gắm biết bao nhiêu ước mơ đẹp đẽ, vì vậy khi cô đánh mất, những ước mơ đẹp đẽ của cô cũng đánh mất hết tất cả.
Coi như là bây giờ đã tìm trở về, Thẩm Lăng cũng trở lại bên cạnh cô một lần nữa.
Thế nhưng, Lăng Huyền luôn luôn không nhịn được nghĩ, tất cả thực sự có thể trở về giống như trước đây sao? Chiếc vòng tay trong quá khứ, chuyện đã qua, dù cho tìm trở về, cô có thể buông bỏ tất cả những gì đã xảy ra trước đó mà hướng về phía trước không?
Lăng Huyền thậm chí có chút bối rối, cô cũng không biết mình rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt.bg-ssp-{height:px}
Ngay lúc cô đang trầm mặc, cũng không có nhận thấy được, tia lửa giữa Trần Hữu Nghị và Thẩm Lăng trong lúc đó đã hoàn toàn bùng cháy.
Chiều cao hai người xấp xỉ nhau, tầm mắt hai người không hẹn mà cùng đụng vào nhau, mang theo hàn ý và sự lạnh lùng.
Hiển nhiên, hai người đều hết sức không vừa lòng đối với đối phương, sự thù địch rốt cuộc cũng được kết thành.
Trần Hữu Nghị tỏ vẻ rất khinh thường hành vi lúc này của Thẩm Lăng, anh ta không biết nội tình hai người lúc đó chia tay, thế nhưng, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, hơn nữa vừa nãy anh còn nghe chính anh ta nói đã nộp đơn ly hôn.
Vậy đã nói rõ, anh ta đã có vợ.
Người đã có vợ, hiện tại lại trở về quấy rầy Lăng Huyền, làm cho cô đau lòng không nói. Bây giờ còn lấy vật cũ năm xưa ra nữa, ý đồ gợi ra hồi ức của cô, khiến cho cô một lần nữa hồi tâm chuyển ý.
Trần Hữu Nghị luôn luôn vô cùng coi thường đối với loại người đánh bài cảm tình trong tình yêu này.
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu như trước đây chia tay, vậy cắt đứt dứt khoát một chút, không cần phải lại dây dưa con gái nhà người ta như vậy.
Huống chi, quan trọng nhất là, Trần Hữu Nghị vẫn rất để ý, hành động của Thẩm Lăng đã khiến cho Lăng Huyền khóc.
Anh ta cho rằng, dù cho mình không thích Lăng Huyền, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông khác vô cớ làm một người phụ nữ khóc, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Về phần Thẩm Lăng thì cảm thấy Trần Hữu Nghị xen vào việc của người khác, lại còn nhìn chằm chằm Lăng Huyền của anh ta.