Chương
Bàn tay của Thôi Thị Thanh đặt ở dưới bàn làm việc không tự giác mà nắm chặt ống quần, nhưng bà ấy vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngại quá Khánh Linh, về chuyện của bố ruột cháu, dì cũng không biết nhiều lắm.”
Thật ra, vào lúc này, trực giác của Nguyễn Khánh Linh cực kỳ nhạy bén.
Cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra, lúc ấy khi cô hỏi Thôi Thị Thanh, trong mắt bà ấy hiện lên một tia hoảng loạn, hiển nhiên, chắc chắn là bà ấy biết rõ, nhưng bà ấy vẫn lựa chọn giấu giếm.
Vậy thì, vì sao bà ấy phải giấu giếm mình chứ? Rốt cuộc bà ấy đang giấu giếm điều gì?
Rất nhiều vấn đề lập tức quanh quẩn ở trong đầu Nguyễn Khánh Linh, cô không nghĩ ra đáp án của vấn đề, nhưng mà cô cũng không trực tiếp tra hỏi dì Thanh, nhưng cô lại thật sự muốn biết những đáp án đó. Hai người nhìn nhau, cảm xúc của cô không tự giác được mà mất khống chế, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi mím chặt không rên một tiếng.
Nhìn nét mặt Nguyễn Khánh Kinh như vậy, thật ra Thôi Thị Thanh cũng biết, có lẽ cô đã nhìn ra rồi, trong lòng bà ấy cực kỳ rối. Vấn đề thân thế của Nguyễn Khánh Linh, bà ấy thật sự không biết có nên nói ra hay không.
Năm đó, mẹ của Nguyễn Khánh Linh chưa kết hôn đã có thai, sau đó Nguyễn Mạnh Cường kết hôn với bà ấy, ở rể nhà họ Lâm, nhận nuôi Nguyễn Khánh Linh trên danh nghĩa của mình. Sản nghiệp nhà họ Lâm to như vậy, cũng chính là khi đó, nhà họ Lâm gặp phải một sự thay đổi bất ngờ từ xưa đến nay chưa từng có.
Bởi vì nhà họ Lâm không có con trai, cho nên chỉ có thể để Nguyễn Mạnh Cường thừa kế sản nghiệp nhà họ Lâm.
Sau đó, Nguyễn Mạnh Cường nhanh chóng đổi Lâm Thị thành Nguyễn Thị, lại nhân lúc Lâm Dinh sinh con mà hại chết bà ấy, sau đó còn cưới Đặng Phượng đã mang thai và sinh ra con gái Nguyễn Khánh Nga.
Đấy đều là những chuyện mà Nguyễn Khánh Linh đã biết hết, nhưng mà, chuyện liên quan tới bố ruột của cô, cô hoàn toàn không biết gì cả.bg-ssp-{height:px}
Rốt cuộc người đàn ông kia là ai? Vì sao dì Thanh không chịu nói cho mình sự thật? Bà ấy thật sự không biết, hay là muốn giấu giếm điều gì đó với mình? Thế nhưng tất cả điều này, là vì sao?
Trong đầu Nguyễn Khánh Linh liên tục hiện lên những dấu chấm hỏi.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Thôi Thị Thanh, cảm xúc của Nguyễn Khánh Linh lúc này có chút sụp đổ.
Nghĩ đến việc bố ruột của cô bỏ rơi mẹ con cô, thậm chí sau này mẹ cô bị Nguyễn Mạnh Cường và Đặng Phượng hại chết, ông ấy cũng không xuất hiện, vậy ông ấy đi đâu rồi?
Hay là nói, sự ra đời của cô chỉ là việc ngoài ý muốn của mẹ và người khác? Vì vậy mà bao nhiêu năm nay mới không có một ai đứng ra lấy lại công đạo cho mẹ, đứng ra nhận lại cô?
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất uất ức thay cho mẹ của mình, vốn dĩ người chồng nên ở bên cạnh yêu thương bà, bảo vệ bà cả đời, nhưng mà đến cuối cùng, khoảnh khắc trước khi bà chết ông ấy cũng không xuất hiện.
Nhìn thấy sự thương tâm của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, để cho đầu của cô dựa trên vai mình, an ủi nói: “Em không cần lo lắng, tôi sẽ giúp em tra rõ chân tướng của sự việc này.”
Nhưng mà, lúc này đối với cô mà nói, hiệu quả an ủi trong lời nói của anh là cực kỳ bé nhỏ.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy, bản thân bây giờ giống hệt với mẹ năm đó, đều bị mọi người bỏ rơi.
Mẹ bị bố ruột của cô bỏ rơi.