Chương
Mà Nguyễn khánh Linh từ khi sinh ra đời, cả nhà Nguyễn Mạnh Cường đều rất ghét cô. Mặc dù Nguyễn Mạnh Cường lúc mới bắt đầu thì giấu đi thân thế của cô, nhưng đó chỉ là muốn đến ngày nào đó có thể chiếm được lợi ích từ cô.
Giống như việc cô phải thay thế Nguyễn Khánh Nga, gả cho Phạm Nhật Minh.
Còn cả những chuyện như Nguyễn thị gặp khủng hoảng, Nguyễn Khánh Nga bị cường đạo bắt cóc, đòi tiền chuộc người.
Cô cảm thấy bản thân như bị tất cả mọi người ruồng bỏ, đáng lẽ còn có người mẹ thương yêu cô nhất, nhưng sau khi cô ra đời, còn chưa kịp nhìn thì bà ấy đã qua đời rồi.
Những ngày về sau, từ khi còn là trẻ con cho đến khi trưởng thành.
Trong khoảng thời gian này rất nhiều lúc Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thất vọng bất lực, đau khổ và khó chịu, nhưng cũng không có ai để dốc bầu tâm sự, thậm chí ngay cả chỗ để khóc cũng không có.
Vì vậy cô mới muốn đi nước ngoài du học, dù sao thì ở bên đấy cô cũng có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, cách xa những người và những việc ám ảnh cô ở trong nước.
Vốn dĩ những mặt cảm xúc này, Nguyễn Khánh Linh đều cố gắng quên đi, cô phải không để cho bản thân nghĩ đến những thứ đó thì mới có thể không quan tâm đến nó.
Nhưng mà khi thực sự có một việc gì đó xảy ra, thì những mặt cảm xúc đó lại liên tục cùng nhau xuất hiện.
Nguyễn Khánh Linh không lên tiếng, cô cắn chặt môi, vì thế anh duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, nhìn cô, trong mắt anh có thể thấy rõ sự đau lòng.
Sau khi chăm chú nhìn Nguyễn Khánh Linh hai giây, Phạm Nhật Minh mở mồm nói: “Sau này tôi chính là người nhà của em.”
Anh có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, thật ra, anh hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác bị mọi người cô lập này của cô, chỉ có điều, Nguyễn Khánh Linh ngay từ khi vừa mới sinh ra thì cuộc đời của cô đã được định sẵn phải lủi thủi một mình rồi.bg-ssp-{height:px}
Vừa nghĩ đến đây, Phạm Nhật Minh lại không nhịn được đau lòng thay cho cô.
Anh thậm chí khó mà có thể tưởng tượng được, lúc Nguyễn Khánh Linh còn nhỏ làm sao có thể tồn tại được trong cái gia đình mưu hại mẹ ruột của cô như vậy, hơn nữa bây giờ có thể sinh sống tốt như vậy, tâm địa lương thiện, đơn thuần, không nhiễm thế tục.
Anh bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn, may mà cô dâu nhỏ của anh đủ kiên cường, đủ dũng cảm mới có thể trở thành cô của bây giờ, giống như một tờ giấy trắng, thuần khiết đến nỗi khiến người ta ngạc nhiên.
Nguyễn Khánh Linh đối mặt với anh, hai mắt đẫm lệ của cô mờ mịt, căn bản là không nhìn rõ mặt của Phạm Nhật Minh, nhưng mà, khi nghe thấy giọng của anh, không hiểu sao cô có thể tưởng tượng ra được biểu cảm bây giờ của anh. Không thể phủ nhận, câu nói này của Phạm Nhật Minh đã làm cho tâm hồn của Nguyễn Khánh Linh rung động.
Tay của Nguyễn Khánh Linh không tự chủ để lên eo anh, nhưng rất nhanh trong đầu cô lại xuất hiện một ý nghĩ.
Có lẽ Phạm Nhật Minh chỉ là có lòng tốt an ủi cô mà thôi, dù sao thì hai người cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, một bản hợp đồng, sớm muộn gì thì cũng phải mỗi người một ngả.
Cô không thể động lòng, nếu không đến lúc hai người phải tách ra, sợ rằng cô không thể dễ dàng dứt ra.
Đối với việc cô chủ động ôm anh, Phạm Nhật Minh không hề đoán trước được, anh có chút kinh ngạc vui mừng.
Nhưng mà rất nhanh Nguyễn Khánh Linh đã buông tay ra, cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, dụi dụi đôi mắt khóc đến mức đỏ bừng của cô, sau đó nói: “Phạm Nhật Minh, cảm ơn anh đã an ủi tôi, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Nói xong cô từ trong lòng anh lui ra.