Chương
Nhưng Phạm Nhật Minh lại không để ý cô từ chối, cầm tay Nguyễn Khánh Linh, cúi đầu kiểm tra trán cô, giọng nói uy nghiêm: “Muộn cũng không sao, chẳng lẽ họ còn dám mắng em? Bôi thuốc trước đã.”
Đúng là bá đạo… Nguyễn Khánh Linh âm thầm bĩu môi, nhưng trong lòng lại hơi ngọt ngào.
Chú Hùng nhanh chóng bưng hòm thuốc đến. Phạm Nhật Minh nắm tay Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống sofa. Nguyễn Khánh Linh bỗng nghĩ tới lúc ở nhà đá, cô bị bong gân, Phạm Nhật Minh băng bó cho cô, quả thực là tận thế, cô đau đớn muốn khóc. Chẳng lẽ lần này anh cũng sẽ làm như vậy?
Khi anh đã cầm thuốc và băng gạc lên, đang định bôi lên mặt thì Nguyễn Khánh Linh giữ tay anh: “Khoan đã!”
Phạm Nhật Minh ngước mắt nhìn cô. Nguyễn Khánh Linh lẩm bẩm: “Chẳng lẽ anh còn muốn làm như lần trước? Đau lắm…”
Phạm Nhật Minh nhếch môi cười, ra hiệu cho cô buông tay: “Không đâu.”
Nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không tin. Chần chờ mãi không chịu buông tay. Anh nở nụ cười: “Nguyễn Khánh Linh, sao em cứ ăn bớt tôi suốt vậy? Vừa rồi ngã vào lòng tôi, bây giờ lại nắm tay tôi không chịu buông ra.” Noi rồi, anh ghé vào bên tai Nguyễn Khánh Linh, hạ giọng mờ ám nói: “Rốt cuộc em muốn gì?”
“Anh nói bậy!” Nguyễn Khánh Linh như bị điện giật, suýt nữa nhảy cẫng lên. Phạm Nhật Minh lại ra vẻ nghiêm mặt nói: “Không phải như tôi nghĩ là được rồi.”
Bị anh đùa giỡn một hồi, quá trình bôi thuốc kế tiếp trở nên thuận lợi hơn nhiều. Nguyễn Khánh Linh cũng không dám tùy tiện kéo tay anh, sợ anh lại cảm thấy mình đùa giỡn anh. Nhưng lần này, động tác của Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng hơn nhiều, nước thuốc lạnh lẽo bôi lên trán chẳng những không đau mà còn rất thoải mái. Bôi xong, chú Hùng mang hòm thuốc về chỗ cũ. Hai người đứng dậy, Nguyễn Khánh Linh đi ra cửa, vẫy tay nói: “Tôi đi trước nhé.”
“Chờ chút.” Phạm Nhật Minh bỗng lên tiếng, nghiêng đầu nói với người hầu một câu, người hầu chạy lên lầu, không lâu sau xuống lầu cầm theo một chiếc áo choàng bằng vải nỉ. Phạm Nhật Minh cầm áo choàng, khoác lên người cô: “Bên ngoài trời lạnh.”bg-ssp-{height:px}
Nguyễn Khánh Linh lập tức cảm thấy thân thể ấm áp hơn nhiều. Đúng thế, bây giờ là cuối thu, ban đêm trời rất lạnh, cô vẫn ở trong nhà nên quên mất chuyện này. Cô giữ áo choàng, cười nói: “Cảm ơn.”
Hình như mỗi lần Nguyễn Khánh Linh cười, anh đều muốn hôn cô, giống như bị cô mê hoặc. Phạm Nhật Minh nâng cằm cô lên, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dịu dàng thong thả quấn quýt lấy cô.
Nguyễn Khánh Linh đỏ mặt vì nụ hôn bất ngờ này. Cô ngơ ngẩn một hồi rồi đẩy Phạm Nhật Minh ra, vội vã đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng như bỏ trốn của cô, anh chậm rãi sờ lên môi, dường như hơi thở ngọt ngào của cô còn vương vấn trên môi.
Nghĩ tới cô vợ xinh đẹp nhạy cảm của mình sắp bị người đàn ông khác nhìn thấy, Phạm Nhật Minh lại cảm thấy khó chịu. Anh bỗng nảy sinh ý nghĩ chưa từng có, thật muốn giấu cô ấy đi, chỉ cho một mình mình nhìn thấy.
Phạm Nhật Minh chưa nhận thấy tình cảm của mình dành cho Nguyễn Khánh Linh đang dần dần thay đổi, thậm chí ham muốn chiếm hữu cao chưa từng có.
Tài xế đưa Nguyễn Khánh Linh đến trước cửa khách sạn: “Cô chủ, cô vừa kết thúc thì báo cho tôi biết, tôi sẽ chờ cô dưới hầm ngầm.”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu xuống xe, khoác áo choàng đi vào khách sạn. Đến tầng nhà đã hẹn trước, Nguyễn Khánh Linh vừa bước ra thang máy đã gặp được rất nhiều người quen, trong đó có nhiều người là bạn bè của cô thời còn học cấp ba.
Nguyễn Khánh Linh vừa xuất hiện ở cửa thang máy, rất nhiều tầm mắt đều đổ dồn về phía cô. Mấy năm nay dung nhan của cô vẫn chưa hề thay đổi, chẳng qua gò má càng gầy hơn, khí chất cũng xuất chúng hơn, một vòng lông trắng muốt quấn quanh áo choàng, làm tôn lên gương mặt vốn đã trắng trẻo của cô, trông cao quý thánh khiết như nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Trong lúc nhất thời, đám bạn học đều đứng ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn cô, không dám đến gần bắt chuyện với cô.
Hồi cấp ba, đám người này chơi rất thân với Nguyễn Khánh Nga, chỉ quan hệ khách sáo với Nguyễn Khánh Linh mà thôi.