Chương
Mặc dù họ không biết cô, nhưng từng nghe Nguyễn Khánh Nga nhắc tới người chị gái này không chỉ một lần. Nghe nói Nguyễn Khánh Linh là con nuôi của bố Nguyễn Khánh Nga, không có quan hệ máu mủ với gia đình họ, hơn nữa sau khi tốt nghiệp cấp ba, dần dần không có tin tức của cô.
Họ còn tưởng Nguyễn Khánh Linh đã bị nhà họ Nguyễn đuổi đi. Không ai ngờ cô gái mà năm đó họ khinh bỉ nay lại xuất hiện trước mặt họ với phong thái cao quý bất phàm. Thật sự là rất bất ngờ.
Bị mọi người chú ý, Nguyễn Khánh Linh hơi hoảng hốt, nhưng dù gì cô cũng có kinh nghiệm đi catwalk, cho nên mặt ngoài vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười gật đầu chào họ.
Những người này cô đều không quen, dù sao cũng là bạn của Nguyễn Khánh Nga. Nguyễn Khánh Linh không suy nghĩ gì, chỉ gật đầu chào rồi vào hội trường, cởi áo choàng đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó tìm kiếm Lê Tuấn. Chắc họ cũng tới rồi, đều tại sự bá đạo của người nào đó mà cô bị chậm trễ không ít thời gian.
Khi Nguyễn Khánh Linh đang nhìn chung quanh thì Nguyễn Khánh Linh lập tức phát hiện cô. Thấy cô xinh đẹp không giống người phàm, cô ta không khỏi cắn răng. Tầm mắt của đại đa số đàn ông trong hội trường đều đổ dồn về phía Nguyễn Khánh Linh, chỉ hận không thể dính lên người cô.
Vẻ mặt si mê của họ khiến Nguyễn Khánh Nga vừa tức giận vừa ghen ghét. Trước kia ở trong trường cũng vậy, bất kể cô ta ăn diện cỡ nào, tầm mắt của đám nam sinh vẫn luôn theo đuổi Nguyễn Khánh Linh. Cô vẫn luôn để mặt mộc, không bận tâm ngoại hình của mình, nhưng vẫn thu hút vô số người. Anh Tuấn cũng vậy.
Trong tầm mắt của cô ta bỗng xuất hiện hai người. Cô ta nhếch môi cười, đi về phía họ, kêu: “Anh Tuấn.”
Lê Tuấn và Tống Ngọc đứng bên nhau. Nghe thấy tiếng kêu của Nguyễn Khánh Nga, hai người cùng quay đầu lại. Mặc dù bữa tiệc này là do Nguyễn Khánh Nga tổ chức, nhưng hai người đều không quá thân thiện với cô ta. Họ vẫn còn nhớ mấy ngày trước Nguyễn Khánh Nga cố ý đẩy Tống Ngọc xuống nước.bg-ssp-{height:px}
“Khánh Linh đến chưa?” Câu đầu tiên Lê Tuấn đã hỏi tới Nguyễn Khánh Linh. Nguyễn Khánh Nga sửng sốt, quay sang nhìn Tống Ngọc, lại thấy vẻ mặt cô thờ ơ, không quan tâm tới chuyện này. Chồng cô đang tìm một người phụ nữ khác, tại sao cô lại không ghen tỵ?
Nguyễn Khánh Nga không hiểu nổi. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm Tống Ngọc, mong chờ bắt được biểu cảm giận dữ của cô ấy, nhưng từ đầu tới cuối Tống Ngọc không hề có dấu hiệu tức giận. Ngược lại cô còn cười như không cười đối diện với Nguyễn Khánh Nga: “Cô Khánh Nga, mắt cô chẳng những kém mà ngay cả tai cũng bị lãng à? Chồng tôi đang hỏi cô ấy, cô nhìn tôi làm gì?”
Cô vừa dứt lời, phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau. Lê Tuấn nghe cô gọi mình là chồng một cách tự nhiên, cứ như thể hai người thật sự là một cặp vợ chồng ân ái, trong lòng anh lại tràn đầy phức tạp, không thể không nói anh cảm thấy rất mới lạ. Còn Nguyễn Khánh Nga thì tức sôi máu. Con đàn bà này bị sao mà vô tư quá vậy? Anh Tuấn đang tìm Nguyễn Khánh Linh, sao cô ta có thể rộng lượng như thế?
Nguyễn Khánh Nga không tin. Tống Ngọc không phải là loại người dễ chơi, chờ xem lát nữa đến trước mặt Nguyễn Khánh Linh, cô ta còn kiêu ngạo được hay không. Nghĩ vậy, Nguyễn Khánh Nga kìm nén cơn giận, cười nói: “Tôi muốn nói lời xin lỗi cô, tối hôm đó… Tôi lỡ tay đẩy cô xuống sông, nhưng lúc anh Tuấn kéo cô lên bờ, tôi đã rất hối hận, cũng rất lo lắng. Bây giờ thấy cô không hề hấn gì, tôi cũng yên tâm rồi.”
Nghe vậy, Tống Ngọc chỉ cười khẩy, không hó hé một lời. Cô không tin lời nói của cô ta đâu. Rõ ràng lúc đó cô ta nhằm vào mình, quyết tâm muốn giết chết mình, bây giờ còn giả vờ giả vịt, khiến cô càng chướng mắt Nguyễn Khánh Nga, không hề che giấu sự khinh thường và trào phúng của mình.
Nguyễn Khánh Nga hơi không nhịn được, vội đổi đề tài khác, nói với Lê Tuấn: “Anh Tuấn, chị em đã đến rồi, để em dẫn vợ chồng anh tìm chị ấy.”
“Ừ.” Lê Tuấn gật đầu, vẻ mặt hơi vội vàng. Đã lâu anh không được gặp Khánh Linh, không biết mấy ngày nay cô ấy sống thế nào rồi.