Chương
Cô ta không nghĩ nhiều mà ánh mắt đau lòng nhìn Lê Tuấn cứ cắm đầu uống rượu.
“Anh Tuấn…” Nguyễn Khánh Nga kéo tay Trình Nam, chủ động đi về phía Lê Tuấn: “Anh tuấn, anh đừng uống nhiều rượu như vậy, sẽ không tốt cho thân thể đâu.” Cô ta nói rồi muốn lấy ly rượu của Lê Tuấn. Nhưng anh lại đưa ly rượu ra xa, híp mắt nhìn Nguyễn Khánh Nga, ánh mắt lạnh lùng trào phúng khiến Nguyễn Khánh Nga sợ hãi.
“Liên quan gì tới cô?” Lê Tuấn lạnh giọng hỏi.
“Em… Em đang quan tâm anh mà…” Nguyễn Khánh Nga cảm thấy vừa mất mặt vừa tủi thân. Nhưng Lê Tuấn chỉ cười lạnh, giọng nói sắc bén lạnh lẽo chưa từng có.
“Nguyễn Khánh Nga, cô cách xa tôi một chút chính là quan tâm tôi, thật đấy.”
“Anh Tuấn, sao anh lại như vậy…” Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga tức giận đến đỏ mặt, tay nắm chặt lại, nhưng không thể nói với Lê Tuấn bất cứ lời nói ác độc nào, trong lòng bị nghẹn uất đến mức suýt nữa không phun ra một búng máu. Thấy vậy, Trình Nam không nhịn được, bước lên ôm eo Nguyễn Khánh Nga, mờ áp nói bên tai cô ta: “Khánh Nga, em có gì phải tức giận vì loại người này, chi bằng cùng anh rời đi, để anh an ủi em nhé?”
Lúc nói câu này, anh ta còn cố ý mỉm cười, đôi mắt phượng càng thêm nữ tính và xấu xa. Nguyễn Khánh Nga lập tức cảm thấy người đàn ông này vừa ghê tởm vừa ảo tưởng. Cô ta chính là đường đường cô chủ nhà họ Nguyễn, loại ngôi sao nhỏ như anh ta cũng dám tơ tưởng sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình. Ánh mắt Nguyễn Khánh Nga chán ghét, kéo tay Trình Nam ra, lạnh giọng nói: “Tôi không đi.”
Trình Nam đương nhiên thấy rõ thái độ của Nguyễn Khánh Nga. Mặc dù thân phận của anh ta không bằng Nguyễn Khánh Nga, nhưng dù gì cũng là đàn ông, hành vi của Nguyễn Khánh Nga khiến anh ta bị tổn thương không ít. Nhưng Trình Nam bất mãn đến mấy cũng không có lá gan oán giận với Nguyễn Khánh Nga, chỉ có thể nghẹn cơn tức tiếp tục đứng sau lưng cô ta. Một ngày nào đó anh ta phải ngủ con đàn bà này, để xem cô ta còn dám kiêu căng không.bg-ssp-{height:px}
Nguyễn Khánh Nga hoàn toàn không phát hiện người đàn ông đằng sau bất mãn về mình. Cô ta nhìn Lê Tuấn liên tục chuốc rượu, không thèm quan tâm tới ai, có thể thấy là bị thương về tình cảm. Mà người có thể làm anh như vậy chỉ có hai người kia, Nguyễn Khánh Linh và Tống Ngọc.
Đúng lúc này, Tống Ngọc vừa thay lễ phục xong đang vừa nói vừa cười cùng Nguyễn Khánh Linh đi về phía này.
Nguyễn Khánh Nga vốn rất buồn bực, thấy hai người trở về thì càng tức giận buồn bực hơn. Tính cách Tống Ngọc cởi mở, nói chuyện lại thú vị, thường xuyên chọc Nguyễn Khánh Linh bật cười. Trở về chỗ cũ, hai người thấy Nguyễn Khánh Nga thì đều liếc nhìn nhau, tiếp tục tiến hành đề tài chưa kết thúc. Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới biết thì ra Tống Ngọc tốt nghiệp cùng một trường đại học với cô, hai người được xem như bạn cùng trường. Nhắc tới những nhân vật huyền thoại cùng trường, họ lại có rất nhiều đề tài trò chuyện. Nguyễn Khánh Nga chỉ có thể trơ mắt nhìn họ vui vẻ trò chuyện, còn mình cô đơn đứng bên cạnh. Không được, cô ta không thể bị vắng vẻ như thế! Thế là Nguyễn Khánh Nga rời đi một mình, không lâu sau đã kéo theo một đống bạn bè âm ĩ quay lại. Còn Trình Nam vẫn đi theo sau lưng Nguyễn Khánh Nga.
Nguyễn Khánh Nga chủ động tiến lên, cố ý chen vào giữa hai người, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Tống Ngọc, cô lại thay một bộ lễ phục khác à?”
Nhưng nhìn vẻ giả dối của cô ta, cùng với đám bạn bè sau lưng cô ta, Tống Ngọc lại rất lạnh lùng ừ một tiếng. Một cô gái hỏi: “Cô chuyên mang theo hai bộ lễ phục tới đây à?”
Tống Ngọc chưa kịp trả lời thì Nguyễn Khánh Nga đã quan sát lễ phục của cô, vẻ mặt buồn cười lẫn khinh thường, nói với cô gái đó: “Cậu đừng kinh ngạc, cậu nhìn xem hai bộ lễ phục của người ta kìa, mẫu mã lạc hậu, đường may cũng sơ sài, mang theo một bộ hay hai bộ thì có gì khác nhau?”
Nói rồi, Nguyễn Khánh Nga quay lại nhìn Tống Ngọc, thấy cô cầm túi xách nhỏ trên tay còn cố ý tiến lên nhìn kỹ, nói: “Mẫu túi xách của cô là của Prada hai năm trước đúng không? Trong nhà tôi cũng có một cái, chẳng qua đã quá cũ rồi, tôi còn định tặng cho người khác. Cô xem có bạn bè nào cần không, tôi có thể miễn phí tặng họ.”