Chương
Nguyễn Khánh Linh lại không biết mấy chuyện này. Cô còn tưởng Tống Ngọc thích Lê Tuấn nên mới kết hôn với anh, bây giờ nghe Nguyễn Khánh Nga châm ngòi, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu nhầm. Thế nên cô sốt ruột định giải thích với Tống Ngọc, lại thấy cô ấy mỉm cười nhìn mình an ủi: “Không sao, tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu.”
Ngay sau đó, Tống Ngọc lại nhin Nguyễn Khánh Nga, giọng điệu như đã sớm nhìn thấu cô ta: “Nếu cô nói chuyện giữa họ đã là quá khứ thì tôi còn để bụng làm gì?”
“… Cô không để bụng đương nhiên là tốt nhất.” Nguyễn Khánh Nga phẫn nộ nói, rũ mi mắt che giấu nỗi khiếp sợ. Cô ta không ngờ Tống Ngọc lại không tức giận.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh tức giận nhìn Nguyễn Khánh Nga. Cô bỗng hiểu được Nguyễn Khánh Nga tổ chức bữa tiệc này vốn dĩ không có mục đích tốt lành gì. Cô ta cố ý tụ tập họ lại một chỗ, đầu tiên là làm bẩn lễ phục của Tống Ngọc, sau đó lại hạ thấp cô ấy trước mắt mọi người, bây giờ lại muốn châm ngòi quan hệ của họ, thật quá đáng! Cô thấy Nguyễn Khánh Nga há miệng như muốn nói, cô lập tức cau mày, ngăn cản: “Nguyễn Khánh Nga, cô đủ rồi!”
Dáng vẻ của cô ta cực kỳ giống tên hề, ra sức muốn làm kẻ khác xấu mặt, nhưng cuối cùng chỉ khiến người ta thấy mình thật nực cười.
Nghe giọng Nguyễn Khánh Linh, Nguyễn Khánh Nga ngẩn ra. Nguyễn Khánh Linh và Tống Ngọc đều nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy thương hại, như thể cảm thấy rất buồn cười và đáng buồn vì hành vi của mình. Cô ta bỗng có cảm giác xấu hổ và sỉ nhục không nói nên lời.
Nguyễn Khánh Nga hận nghiến răng nghiến lợi, bỗng quay sang kéo tay Trình Nam ra vẻ thân mật, cười hỏi: “Chị, sao hôm nay anh rể không tới? Anh ấy không rảnh à? Hay là anh ấy vốn không muốn tốn thời gian đến dự bữa tiệc có người yêu cũ của chị?”
Lúc này Nguyễn Khánh Nga đã hoàn toàn mất lý trí, cái gì cũng dám nói.
“Anh ấy bận họp.” Nguyễn Khánh Linh bình tĩnh giải thích. Cô biết Nguyễn Khánh Nga đã quay nòng súng về phía mình. Cô không khỏi thở dài, Nguyễn Khánh Nga đúng là hết thuốc chữa.
“Chị à, không biết chị đã từng nghe một câu, đàn ông mà thật sự yêu bạn thì dù bận đến mấy cũng có thể rút thời gian làm bạn với bạn, nếu không yêu bạn…”bg-ssp-{height:px}
“Sẽ thế nào?”
Đột nhiên, lời nói của Nguyễn Khánh Nga bị cắt ngang bởi một giọng nam lạnh lẽo như băng tuyết vang lên sau lưng cô ta, khiến người ta rùng mình. Không chỉ mình Nguyễn Khánh Nga mà cả Nguyễn Khánh Linh thấy người đột nhiên xuất hiện này cũng ngây người. Chẳng phải anh ấy đi họp sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Phạm Nhật Minh vẫn mặc bộ suit màu đen, vóc dáng cao lớn, dung mạo anh tuấn lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ với chung quanh, mọi hành vi cử chỉ đều tỏa ra khí thế khó gần. Anh vừa xuất hiện, tầm mắt của phái nữ chung quanh đều bị anh thu hút.
Nguyễn Khánh Linh cũng rất kinh diễm. Cô chung sống với anh lâu ngày nên có vẻ bỏ qua sức hút của anh, bây giờ anh đột nhiên bước vào tầm mắt của mình, cô không khỏi ngây người.
Mãi tới khi Phạm Nhật Minh bước đến bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, yêu thương nhìn cô nói: “Em đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng phải hồi sáng tôi đã nói là sẽ đến đây rồi sao? Em quên à?”
Giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh vang lên bên tai Nguyễn Khánh Linh khiến cô không nhịn được đỏ mặt, nhất là trước mặt bao người thế này. Cô nhẹ nhàng đẩy Phạm Nhật Minh ra, nhỏ giọng nói: “Tôi đã bảo anh đừng tới đây rồi mà.”
Lúc này anh có vẻ rất dễ tính, chủ động nắm tay Nguyễn Khánh Linh, giọng nói thậm chí còn dịu dàng hơn cả lúc nãy: “Tôi mà không tới, em bị bắt nạt thì sao?” Nói xong, anh còn cố ý nhìn thoáng qua Nguyễn Khánh Nga, ánh mắt lạnh lẽo khác hẳn sự dịu dàng vừa rồi, khiến Nguyễn Khánh Nga rụt cổ, nấp vào sau lưng Trình Nam.
“Anh rể, anh cũng tới đây à? Lúc nãy em còn đang nói chuyện với chị gái về anh…” Nguyễn Khánh Nga chột dạ nói.