Chương
“Vậy à? Sao tôi lại nghe thấy cô đang gây khó dễ cho chị gái cô?” Phạm Nhật Minh vốn không phải là người thích vòng vo, bây giờ càng không rảnh rỗi để nói bậy bạ với cô ta nên hỏi thẳng, thẳng thắn đến mức khiến Nguyễn Khánh Nga hoảng hốt, vội vã giải thích: “Làm gì có chuyện đó! Em… Em chỉ hỏi chị gái một chút…”
Cô ta nhất thời không biết nên ngụy biện như thế nào. Nhưng Sở Tinh Nam cũng không rảnh rỗi nghe cô ta nói vậy. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Nguyễn Khánh Nga, giọng nói hờ hững, lại tràn đầy đe dọa: “Nguyễn Khánh Nga, lần tới nói chuyện với chị cô, nếu cô còn không học được cách nói chuyện bình thường thì tôi không ngại đích thân dạy cô.”
Nguyễn Khánh Nga hoảng sợ, ra sức bóp chặt tay Trình Nam, đáng thương nhìn anh ta, mong anh ta có thể ra mặt giúp mình. Nhưng Trình Nam cũng sợ Phạm Nhật Minh chết khiếp.
Mặc dù không biết lai lịch của người này là gì, nhưng theo kinh nghiệm trà trộn showbiz nhiều năm của mình, anh ta biết chắc chắn không phải là người dễ chọc. Anh ta còn muốn lăn lộn trong showbiz, sao có thể tùy tiện đắc tội người khác?
Mặc cho Nguyễn Khánh Nga nhéo tay mình kiểu gì, Trình Nam đều cúi đầu ra vẻ đáng thương. Biểu hiện của anh ta vô hình trung như vả mặt Nguyễn Khánh Nga, khiến gò má cô ta đau rát, vô cùng xấu hổ. Đối lập với thái độ bảo vệ Nguyễn Khánh Linh của Phạm Nhật Minh, bạn trai của Nguyễn Khánh Nga thật sự quá thất bại.
Tống Ngọc cười khẽ một tiếng phù hợp với tình huống, không biết là cười nhạo hay là thấy thú vị.
“Cô điếc hả?” Phạm Nhật Minh không kiên nhẫn, giọng điệu rất bực bội.
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga run lên, không dám giả câm mà chỉ phải cắn răng gật đầu: “Em biết rồi, anh rể.”bg-ssp-{height:px}
Nghe cô ta trả lời, Phạm Nhật Minh mới thu hồi tầm mắt, không để ý tới cô ta. Thấy anh bảo vệ mình, Nguyễn Khánh Linh chợt cảm thấy khác thường như có một cơn gió nhẹ phất qua, trong lòng tràn đầy sung sướng. Cô quyết định không chú ý tới Nguyễn Khánh Nga, không cần phải giận vì loại người này. Cô nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh, cười nhìn Tống Ngọc: “Đây là Tống Ngọc, vợ mới cưới của đàn anh.”
“Chào cô.” Phạm Nhật Minh đối mặt với người khác đều rất lạnh lùng. Anh bình thản chào hỏi, sau đó lơ đễnh liếc nhìn Lê Tuấn đã uống rượu đến mức mơ màng.
“Chào anh Minh Nhật.” Tính cách của Tống Ngọc giống hệt Lăng Huyền, đều rất dễ gần. Cô nhìn Phạm Nhật Minh, lại so sánh với Lê Tuấn, không khỏi thở dài. Ban đầu cô còn tò mò không biết ai có thể giành lấy trái tim Nguyễn Khánh Linh từ chỗ Lê Tuấn, bây giờ nhìn người đàn ông này, Tống Ngọc không hề thấy kinh ngạc.
Nếu nói Lê Tuấn là hình mẫu mối tình đầu sáng sủa bảnh bao thì Phạm Nhật Minh chính là hình mẫu tổng tài bá đạo, bất kể là nữ sinh hay phụ nữ đã đi làm, ai chẳng có ước mơ tổng tài bá đạo yêu mình? Huống chi khí chất của người này còn vô cùng xuất chúng, có thể nói Phạm Nhật Minh đã hoàn toàn hạ gục tất cả con cháu nhà giàu mà trước kia Tống Ngọc từng tiếp xúc, chẳng trách có thể chiếm lấy trái tim Nguyễn Khánh Linh.
Tống Ngọc lại tiếc nuối nhìn Lê Tuấn. Anh ấy muốn theo đuổi lại Nguyễn Khánh Linh, e rằng sẽ không dễ dàng chút nào.
Hai người chào hỏi xong, Phạm Nhật Minh bèn dẫn Nguyễn Khánh Linh muốn rời đi. Nhưng Nguyễn Khánh Linh lại kéo tay anh: “Tôi còn muốn trò chuyện thêm với Tống Ngọc.”
Phạm Nhật Minh rũ mi mắt nhìn cô. Đôi mắt cô lấp lánh như tỏa sáng. Anh không từ chối mà cùng cô ở lại. Lúc Nguyễn Khánh Linh tán gẫu với Tống Ngọc, anh không chen mồm vào nói chuyện, chỉ im lặng chờ họ nói xong. Chẳng qua anh vẫn luôn nắm chặt tay Nguyễn Khánh Linh như thể tuyên bố chủ quyền của mình. Nguyễn Khánh Linh trò chuyện hăng say với Tống Ngọc nên không chú ý tới chuyện này. Cô đã quen được Phạm Nhật Minh nắm tay nên cũng không trốn tránh.
Thấy cảnh này, Nguyễn Khánh Nga tức muốn nổ phổi. Mặc dù trong lòng kìm nén cơn tức, nhưng Phạm Nhật Minh còn đang ở đây, cô ta không dám trào phúng Nguyễn Khánh Linh như lúc trước, chỉ có thể cắn răng mắng Trình Nam: “Đồ phế vật!” Sau đó xoay người bỏ đi.