Chương
Anh thu ánh mắt lại, không muốn tranh cãi với Gavin nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, bấy giờ trong mắt anh đang ẩn hiện một sự tàn ác.
Gavin thấy anh không để ý tới mình thì càng tức giận hơn, suýt chút nữa anh ta đã túm cổ áo mà chất vất Phạm Nhật Minh.
“Không nói được lời nào đúng không? Có phải chính anh cũng tự thấy bản thân mình không còn mặt mũi nào để nói chuyện đúng không? Lúc đó ở quán cà phê, tôi không nên giao Khánh Linh cho anh một cách dễ dàng như vậy! Anh thử nhìn cô ấy đi xem hiện giờ bộ dạng của cô ấy trông như thế nào hả?”
Đột nhiên trong đôi mắt của Phạm Nhật Minh tràn đầy vẻ tàn khốc, anh nhìn người đàn ông đang chất vấn mình một cách chăm chú, mặc dù trong đáy mắt anh hiện lên vài phần đau đớn nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng đang tỏa ra từ trên người anh.
“Anh là cái thứ gì mà quản nhiều như vậy?”
Gavin tức giận đến mức bật cười, anh ta cảm nhận được dây thần kinh trên huyệt thái dương của mình cũng đang giật giật từng hồi như thể sắp nhảy ra ngoài tới nơi.
“Phạm Nhật Minh, để tôi nói cho anh biết, tôi thích Khánh Linh nên chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, ít nhất khi ở bên tôi thì cô ấy cũng không phải nằm trong đó không rõ sống chết như bây giờ.”
Phạm Nhật Minh siết chặt tay thành hình nắm đấm, nếu không phải vì bây giờ Khánh Linh vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu nên anh phải giữ sự bình tĩnh thì bây giờ nắm đấm của anh đã hạ xuống mặt người đàn ông kia rồi.
Gavin thấy Phạm Nhật Minh mím môi không nói gì thì càng tức giận hơn, anh ta nóng lòng muốn cướp Nguyễn Khánh Linh về bên mình vì ít nhất thì anh ta còn có thể bảo vệ cô thật tốt, nhưng còn Phạm Nhật Minh thì sao?
Là người đàn ông ở bên cạnh Khánh Linh nhưng thậm chí Phạm Nhật Minh còn không biết cô đã xảy ra chuyện gì mà còn để anh ta phải gọi điện thì mới biết đường chạy tới.
Đúng là quá thất bại!
Phạm Nhật Minh cảm nhận được ánh mắt ngày càng tăng thêm sự căm phẫn và chất vấn của Gavin vẫn luôn dừng lại trên người mình, nếu là ngày thường thì sao Phạm Nhật Minh có thể cho phép một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch tùy tiện leo lên đầu của mình như vậy được?
Thế nhưng trong chuyện của Khánh Linh thì thực sự là anh cũng muốn mắng chửi bản thân mình. Cứ nghĩ tới người phụ nữ mỏng manh, yếu ớt kia là anh lại nghĩ tới những lúc anh mới chỉ nhéo một cái mà da cô đã đỏ cả lên, thế mà bây giờ cô lại đang nằm trong phòng cấp cứu, không còn dáng vẻ hung dữ như thường ngày nữa.
Phạm Nhật Minh tự thấy trách mình, lòng đau như cắt.
Đột nhiên cả hai người đều không nói gì nữa, chỉ trong phút chốc mà cả dãy hành lang bị một sự yên tĩnh đến chết người bao trùm lên.
“Đinh!”
Đột nhiên ánh đèn đỏ bên trên vụt tắt, cửa phòng cấp cứu cũng dần dần mở ra.
Y tá đẩy giường bệnh của Nguyễn Khánh Linh ra ngoài, trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, chân được bó bột còn vẻ mặt thì yên tĩnh như thể đang ngủ thiếp đi nhưng sắc mặt cô vẫn trắng bệch như tờ giấy, cơ thể mỏng manh, gầy yếu như thể chỉ cần một trận gió thổi qua là có thể thổi bay cô đi.
“Ai là người nhà bệnh nhân?” Bác sĩ nhìn hai người họ rồi hỏi.
“Là tôi.” Phạm Nhật Minh tiến lên một bước rồi đứng bên cạnh giường bệnh của Nguyễn Khánh Linh.
“Tình trạng của bệnh nhân đã không còn đáng ngại nữa, có thể chuyển tới phòng bệnh thường được rồi. Lúc ngã xuống vì đã dùng tay bảo vệ đầu nên trên đầu cô ấy chỉ có một vết bầm tím nhỏ mà thôi. Còn vết thương trên chân thì khá nghiêm trọng, xương chân bị gãy nên chúng tôi vừa mới bó lại rồi. Bệnh nhân sẽ không thể đi lại trong một khoảng thời gian nên phải có người chăm sóc cô ấy.”