Chương
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.” Phạm Nhật Minh gật đầu rồi nhìn Nguyễn Khánh Linh bằng ánh mắt sâu thẳm, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Bác sĩ nói xong thì rời đi, mấy cô y tá đẩy giường bệnh của Nguyễn Khánh Linh rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bấy giờ Gavin cũng muốn đuổi theo, vẻ ân cần, quan tâm trong mắt anh ta khiến Phạm Nhật Minh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đôi chân dài của anh chắn thẳng trước mặt Gavin còn ánh mặt thì lạnh lùng mà bình tĩnh đến cùng cực đến nỗi mà dường như ngay cả không khí cũng không lưu thông được.
Không hiểu vì sao mà Gavin vốn không sợ trời, không sợ đất khi nhìn thấy ánh mắt của Phạm Nhật Minh thì đáy lòng cũng sinh ra cảm giác muốn chùn chân. Thế nhưng ý nghĩ này vừa mới nhen nhóm đã bị anh ta nhanh chóng đè nén xuống, thậm chí anh ta còn khinh thường bản thân rằng tại sao mình lại bị Phạm Nhật Minh hù dọa như thế cơ chứ?
“Anh cản trở tôi làm gì?” Gavin hỏi bằng giọng hùng hồn.
Phạm Nhật Minh cao hơn Gavin một chút nên anh nhìn anh ta bằng ánh mắt bình tĩnh như thể đang nhìn một món đồ nhỏ bé không đáng kể. Anh đút một tay vào túi quần còn ánh mắt thì đèn nén sự nguy hiểm điên cuồng.
“Lần thứ hai.”
“Lần thứ hai cái gì?”
Da đầu Gavin cũng bắt đầu cảm thấy tê dại, như thể để che đậy sự hốt hoảng trong lòng mình nên anh ta càng lớn tiếng hỏi để tăng thêm động lực cho bản thân.
Nhưng người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta thâm thúy và tĩnh lặng như biển sâu không đáy, thỉnh thoảng lại trào dâng như từng đợt sóng ngầm vô tận.
“Vì anh đã cứu Khánh Linh nên tôi sẽ bỏ qua cho anh hai lần, nếu anh còn dám nói năng lỗ mãng thêm lần thứ ba thì tôi sẽ đích thân dạy anh cách nói chuyện cho đàng hoàng đấy.”
Chắc là vì bị sự uy nghiêm của Phạm Nhật Minh dọa sợ cộng thêm những lời nói ngạo mạn của anh nên Gavin cảm thấy không thể tin nổi. Có thể nói từ nhỏ đến lớn Gavin chưa từng bị ai uy hiếp như vậy, sau khi sững người một lúc thì đột nhiên anh ta thấy mặt mình tái lại.
Sự mạnh mẽ và tinh lực dồi dào của cậu thiếu niên này khi lọt vào mắt Phạm Nhật Minh thì dường như đã đã bị rút bớt đi ba, bốn phần.
“Anh nói rằng anh thích Khánh Linh? Anh lấy tư cách gì để thích cô ấy? Tiền à?” Anh cười chế nhạo: “Tiền nhà anh so được với tiền của tôi không? Hay là anh lấy kinh nghiệm từ vô số lần yêu đương trong quá khứ của anh để thích cô ấy? Hay là dựa vào tình yêu vừa non nớt vừa ấu trĩ này nhỉ?”
“Anh!”
Phạm Nhật Minh nói xong những lời này thì không nhìn Gavin nữa mà xoay người rời đi.
Những gì nên nói anh cũng đã nói hết rồi, dù là cảnh cáo hay là khuyên bảo thì cũng không quan trọng, chỉ cần tên nhãi kia có gan dám đến gần người phụ nữ của anh dù chỉ một bước thì anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu.
Nhưng may mắn là khi nghe anh nói thế thì Gavin cảm thấy đầu mình như bị một cái búa bổ vào.
Mặc dù lời nói của anh có phần khó nghe nhưng từng chữ một lại cứ hằn sâu vào lòng Gavin.
Đúng thế, anh ta lấy tư cách gì để thích Khánh Linh?