Chương
“Đưa cô ta tới đây đi, tôi muốn gặp cô ta.” Sau khi nói xong câu này, không chờ Hách Huy Hoàng trả lời mà Phạm Nhật Minh đã thẳng tay cúp điện thoại.
Hách Huy Hoàng nghe thấy tiếng tút tút tút phát ra từ đầu dây bên kia thì không biết phải làm gì cả, nhưng anh ta cũng không thể ngồi yên không làm gì bởi vì đây quả thực là sai sót của anh ta nên mới khiến Nguyễn Khánh Linh bị tổn thương nghiêm trọng như vậy. Nguyễn Khánh Linh là bảo bối mà Phạm Nhật Minh nâng niu, chiều chuộng, chỉ cần cô rụng một sợi tóc thôi là người đàn ông kia cũng đã cảm thấy vô cùng đau lòng rồi, huống chi cô còn ngã gãy xương như thế…
Nguyễn Khánh Linh và Lăng Huyền đang ngồi trò chuyện trong phòng bệnh.
Lăng Huyền chủ động hỏi cô: “Khánh Linh, vậy sau này cậu định như thế nào đây?”
Cô ấy nhìn cái chân đang bó bột của Nguyễn Khánh Linh thì cảm thấy hơi lo lắng.
Trên mặt Nguyễn Khánh Linh cũng là vẻ mất mát, cô cũng cúi xuống nhìn chân mình rồi thở dài mà nói: “Tớ cũng không biết nữa, dù sao bây giờ chân tớ cũng đang bị thương, ít nhất thì nửa năm tới tớ không thể đi giày cao gót, cũng không thể đi catwalk được nữa rồi.”
Ai ngờ đột nhiên Lăng Huyền vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: “Không đi được thì không đi được, thực ra ngay từ đầu tớ cũng đâu tán thành chuyện cậu bước chân vào giới giải trí đâu. Thế giới đó bẩn thỉu và nhơ nhớp như thế, tớ chỉ sợ cậu bị tổn thương thôi.”
Nguyễn Khánh Linh rũ mi mắt, cảm giác mất mát trong đáy mắt vẫn không hề giảm bớt. Cô không biết rốt cuộc thì giới giải trí có hình dạng như thế nào, nhưng cô thật sự rất yêu cảm giác được biểu diễn trên sàn catwalk, thế nhưng bây giờ thì tất cả mọi thứ đều trở thành không thể rồi…
Chắc chắn trong lòng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Lăng Huyền nhận ra sự khó chịu của cô nên đột nhiên cô ấy không biết phải nói gì cả, trong lòng thì thầm trách mình vì đã nhanh mồm nhanh miệng nói ra câu đó.
Nếu Khánh Linh đã gia nhập vào công ty giải trí đó thì chắc chắn là cậu ấy rất yêu công việc người mẫu này. Nhưng bây giờ cậu ấy lại không thể tiếp tục làm việc được nữa nên dĩ nhiên là cậu ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu rồi. Vậy mà mình lại còn nói như vậy…
“Khánh Linh, xin lỗi cậu nhé, không phải tớ cố ý nói như thế đâu…” Lăng Huyền nhỏ giọng nói, cô ấy cảm thấy hơi áy náy.
Tất nhiên là Nguyễn Khánh Linh không hề trách móc gì cô ấy, cô hiểu rõ tính cách của Lăng Huyền mà, có gì nói đấy, thẳng thắn bộc trực, cô ấy nói câu đó cũng chỉ là muốn an ủi cô thôi.
Thế nên cô ngẩng đầu lên rồi lắc đầu mà cười: “Không sao mà, tớ biết là cậu chỉ muốn tốt cho tớ thôi.”
Cô còn nói thêm: “Đừng nói về chuyện của tớ nữa, tớ không gặp được cậu cũng một khoảng thời gian dài rồi đấy. Lần trước tớ đến trường tìm cậu nhưng cậu lại không có ở đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thẩm Lăng… có phải anh ta lại quay lại làm phiền cậu không?” Nguyễn Khánh Linh hỏi bằng giọng quan tâm.
Bấy giờ Lăng Huyền mới thở dài một hơi, trên mặt là vẻ buồn rầu rồi nói: “Cậu đừng nói nữa, mấy ngày nay tớ đều ở yên trong nhà không dám đi ra ngoài đấy cậu có biết không? Thẩm Lăng chuyển đến khu nhà trọ dành cho giáo viên mà tớ đang sống rồi, bây giờ tớ với anh ấy chỉ sống cách nhau một tầng lầu thôi.”
“Gì cơ?” Nguyễn Khánh Linh hoảng hốt.
Không chỉ như vậy, mỗi lần tớ đi làm thì anh ấy lại tình cờ đợi tớ ở dưới tầng trệt, sau đó chở tớ đi… Thế nên bây giờ tớ đâu dám đi ra khỏi cửa, cũng xin trường cho tớ nghỉ vài buổi rồi đấy…”
“Anh ấy còn nói anh ấy ly hôn với vợ rồi, thấy tớ không đi làm thì ngày nào anh ấy cũng nhắn tin hẹn tớ ra ngoài. Tớ đã từ chối một cách rõ ràng như thế rồi nhưng anh ấy vẫn tiếp tục hẹn.” Lăng Huyền vừa nói vừa thở dài, xen lẫn trong tiếng thở dài đó là sự bất lực khi không biết phải làm gì cả.
Rõ ràng có thể thấy hành động của Thẩm Lăng đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Lăng Huyền nên cô ấy mới quên mất việc liên lạc với Khánh Linh trong khoảng thời gian này.