Chương
Trong mắt của anh ta nhanh chóng tràn đầy sự tự giễu: “Huyền, xin lỗi, anh không muốn làm em tổn thương… Anh đi trước.”
Nói xong, anh ta lập tức cúi thấp đầu rời đi.
Lăng Huyền thấy anh ta rời đi, cô ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong đầu tất cả đều là bộ dạng vừa thương tâm vừa tự giễu vừa rồi của người đàn ông.
Lúc này, toàn bộ những giọt nước mắt mà cô ấy kìm nén lâu đều tràn ra.
Lăng Huyền cảm thấy sức lực cả người giống như bị rút đi, cô ấy chậm rãi trượt ngồi trên sàn nhà, kinh ngạc mà mê man.
Lần này, cô ấy và Thẩm Lăng là thật kết thúc rồi sao?
Cô ấy rốt cục làm được như Khánh Linh từng nói qua, đoạn tuyệt tất cả liên hệ với anh ta, từ đây loại bỏ anh ta ra khỏi cuộc sống của mình, tất cả rồi cũng sẽ từ từ tốt hơn…
Đêm nay, đã được định sẵn là không bình yên.
Đầu bên này, trong phòng bệnh ở bệnh viện, lúc Phạm Nhật Minh trở về cùng lúc ấy cũng có hai người bên ngoài cũng đến đây.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy người phụ nữ kia xuất hiện, cô vừa hoảng sợ lại vừa giận dữ, hai mắt chăm chú nhìn người mới tới.
Nhưng bộ dạng hôm nay của Phó Hà San hoàn toàn không giống dáng vẻ trước kia, cũng không biết gặp phải việc gì, sắc mặt của cô ta trắng bệch, bả vai co rúm lại, vừa nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, cô ta đã bắt đầu khóc ròng ròng, nói: “Cô Khánh Linh, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Là tôi có mắt như mù, tôi không nên đẩy cô! Là tôi không có tự trọng, là tôi ác độc, cô tha thứ cho tôi có được hay không?”
Nghe lời nói này của cô ta, lông mày của Nguyễn Khánh Linh càng nhíu chặt
Người đàn bà này sao lại thay đổi tính cách rồi?
Lúc này, Hách Huy Hoàng đứng ở bên cạnh đúng lúc giải thích một câu: “Khánh Linh, tôi cố ý dẫn cô ta đến nhận tội với cô, về phần xử lý như thế nào, cô cứ xem mà làm.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là nhận tội với mình.
Nhưng cô cũng không dự định tha thứ cho cô ta, cũng do cô ta hãm hại, ngay cả công việc mà cô thích cũng không thể tiếp tục, vậy ai sẽ bồi thường cho mất mát của cô?
Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta, không nói gì.
Lúc này, Phạm Nhật Minh từ chỗ tối đi ra, anh đứng ở sau lưng của Nguyễn Khánh Linh, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía Phó Hà San, giọng nói thản nhiên: “Khánh Linh, em muốn trừng phạt cô ta thế nào đều được.”
Phó Hà San đối với ánh mắt của người đàn ông, thân thể cô ta nhịn không được mà phát run, lạnh đến thấu xương, giống như là băng tuyết ngập trời rơi vào trong nước đá.
Anh là ác ma…
Khả năng cả đời này của cô ta cũng sẽ không quên, khi Hách Huy Hoàng đưa cô ta cho người đàn ông này, những lời cảnh cáo kia với mình của anh, rõ ràng sắc mặt của anh bình tĩnh tựa như là nói đến chuyện bình thường nhất, thế nhưng từng chữ phun ra từ trong miệng anh đều khiến cô ta như rơi vào hầm băng.
Nguyễn Khánh Linh lại là vợ của anh.
Người đàn ông hùng mạnh mà máu lạnh này vẫn luôn cưng chiều Nguyễn Khánh Linh như thế.
Cô ta đã đụng chạm đến Nguyễn Khánh Linh, có lẽ đây là việc làm sai nhất của cả đời cô ta.
Thấy người phụ nữ trên giường bệnh chẳng đoái hoài gì đến lời xin lỗi của cô ta, còn người đàn ông hung dữ ở phía sau cô ta lại bình tĩnh nhìn mình, mồ hôi trán của Phó Hà San bất giác chảy xuống.