Chương
Cô ta lo lắng, đi lên trước, giọng điệu hèn mọn khẩn cầu.
“Cô Linh, xin cô đấy, tôi thật sự biết sai rồi, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ lập tức cút khỏi mắt cô, tôi… tôi sẽ đi thật xa, tôi chắc chắn sẽ không đến làm phiền cô nữa…xin cô, hãy tha cho tôi?”
Mặc dù Phó Hà San đã cúi người rất thấp rồi nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn rất cứng rắn, cô chỉ cần nhớ lại lúc đó người phụ nữ này vô duyên vô cớ đụng chạm mình, còn hại cô té cầu thang, cô chỉ hận không thể bắt cô ta chịu trừng phạt ngay lập tức.
Nguyễn Khánh Linh lạnh mặt, “Tôi không muốn tha thứ cho cô, tôi cũng sẽ không ích kỷ mà trừng phạt cô, theo trình tự của pháp luật, cô đáng bị tuyên án thì tuyên án, đáng bị bồi thường thì bồi thường, việc mà bản thân mình làm thì phải do bản thân mình trả giá.”
Ai mà biết, sau khi Phó Hà San nghe xong lời này của Nguyễn Khánh Linh xong, sắc mặt của cô ta thoáng chốc liền sụp đổ.
Cô ta cắn chặt môi của mình, giống như trong lòng vô cùng dằn vặt vậy.
Giây tiếp theo, một chuyện nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Khánh Linh đã xảy ra.
Chỉ nghe đùng một tiếng, người phụ nữ kiêu ngạo không để ai vào mắt trước đây, quỳ mạnh xuống trước mặt cô , cô ta cúi đầu, nhìn không rõ sắc mặt, thậm chí còn đưa tay lên ra sức tát vào mặt mình.
“Tôi sai rồi! Tôi đáng chết! Tôi sai rồi! Tôi đáng chết…”
Người phụ nữ đang quỳ dưới đất đó cứ lặp lại hai câu này, hơn nữa còn không ngừng tựu tát bản thân mình, lần này, không chỉ Nguyễn Khánh Linh, mà ngay cả Hách Huy Hoàng cũng bất ngờ, anh ta như suy ngẫm gì đó nhìn Phạm Nhật Minh một cái.
Trong mấy người ở đó, Phạm Nhật Minh là bình tĩnh nhất, nhưng sự bình tĩnh đó của anh lúc này lại mang theo sự lạnh lùng vô tình, thậm chí nhìn anh cũng chẳng nhìn Phó Hà San một cái, ánh mắt chỉ dành cho Phó Hà San.
Dường như chỉ cần Nguyễn Khánh Linh ra lệnh, cũng đủ để anh nổi giận vì người đẹp…
Thằng nhóc này thật là…
Hách Huy Hoàng bất lực cười, sự bất ngờ trong ánh mắt từ từ biến mất.
Chắc chắn là lúc anh ta đem Phó Hà San giao cho người đàn ông đó, hắn ta đã nói gì đó với cô ta, nếu không làm sao người phụ nữ này có thể vứt bỏ tôn nghiêm chỉ vì muốn nhận được sự tha thứ của Nguyễn Khánh Linh.
Tạo nghiệt mà…
Hách Huy Hoàng nhìn người phụ nữ không ngừng tát bản thân mình, nhịn không được thở dài.
Đắc tội ai không được cứ phải chọc người phụ nữ của Phạm Nhật Minh.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng tát lanh lảnh.
Cho dù Nguyễn Khánh Linh có tức giận đến đâu, sau khi nhìn thấy cô ta cứ như vậy, lòng kiên định ban đầu cũng bắt đầu dao động.
Cuối cùng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ bị cô ta tự đánh đến sưng lên, cô có chút xót xa, mở miệng nói: “Đủ rồi, cô đừng đánh nữa.”
Nghe thấy giọng của cô, động tác được lặp lại như máy móc của Phó Hà San mới dừng lại.
Nhưng mà lúc này, khuôn mặt của cô ta đã sưng đỏ tấy cả lên, thậm chí bên khóe miệng còn có vết máu, đủ để thấy rằng cô ta ra tay mạnh đến cỡ nào.
Nhưng mà Phó Hà San không dám buông lỏng một phút giây nào, cô ta lăn lộ trườn bò đến bên giường bệnh của Nguyễn Khánh Linh, khóe miệng sưng vù nói không rõ, một lần nữa cầu xin tha thứ.
“Cô Linh… xin cô, mở lòng khoan dung, tha cho tôi một lần đi, tôi không thể ngồi tù được, trên tôi còn có bố mẹ phải chăm sóc, dưới tôi còn có rất nhiều đứa em phải nuôi dưỡng, họ đều dựa vào tôi để sống, nếu như tôi cứ ngồi tù như vậy, vậy thì họ không sống nổi mất…”