Chương
Cuối cùng, sau khi Nguyễn Khánh Linh chịu được một tuần, thật sự không chịu nổi nữa, dưới ánh nhìn bình tĩnh của người đàn ông, cô thử dò hỏi xem có thể ném món canh này ra xa không: “Hôm nay em có thể không uống cái này được không?”
Phạm Nhật Minh nhìn ra được tâm tư nhỏ của cô, mỉm cười cầm bát canh đến trước mặt cô: “Không được.”
Giọng nói của người đàn ông không lên không xuống.
“Nhưng nó khó uống quá…”
Cả khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh đều nhăn hết cả lại.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến vị của món canh đó, cô đã muốn ói.
“Là vì muốn tốt cho chân của em, em có còn muốn đi catwalk không?”
Phạm Nhật Minh nhìn dáng vẻ đáng thương của Nguyễn Khánh Linh, hoàn toàn không bị đả động.
“Không muốn không muốn không muốn, em không uống có được không?”
Cô nói một mạch ba từ không muốn, trong mắt trên mặt đều là sự ghét bỏ canh xương hầm, khóe miệng Phạm Nhật Minh cong lên, nhịn không được gõ lên trán cô, nói.
“Nguyễn Khánh Linh, em còn là con nít? Sao lại không phân biệt được tốt xấu?”
“Nó khó uống như vậy, đổi lại là anh ngày nào cũng uống thử xem?”Nguyễn Khánh Linh không chịu yếu thế.
Người đàn ông trầm mặc một lúc, giọng nói dịu lại, nửa dỗ lừa nói: “Uống thêm một tuần nữa? Sau tuần này sẽ không bắt em uống nữa.”
Một màn trong phòng này, vừa hay đều nằm trong mắt của người đứng ở cửa.
Hà Thanh nhìn người đàn ông đã lâu rồi mình chưa gặp, khuôn mặt của anh vẫn giống như trong kí ức của cô ta, nhưng sự dịu dàng trong đáy mắt của anh thì cô lại chưa từng thấy bao giờ…
Cô ta và anh quen biết nhiều năm như vậy, cho dù trước đây hai người ở bên nhau nhưng Phạm Nhật Minh chưa bao giờ kiên nhẫn dỗ dành cô ta như vậy, giống như thật sự yêu cô đến tận xương tủy vậy.
Vậy mà người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh có phúc mà không biết hưởng, nói cái gì cũng không chịu uống chén canh đó.
Hà Thanh ở một bên xem, đôi tay của cô ta đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào, cô ta đã từng không biết bao nhiêu lần tưởng tượng, chỉ cần có được ánh mắt dịu dàng như vậy của người đàn ông đó, cho dù là thuốc độc, cô ta cũng can tâm tình nguyện uống hết.
“Em thật sự không uống sao?”
Phạm Nhật Minh nhìn cô nhóc bướng bỉnh trước mặt, xem ra việc uống canh hầm xương mấy ngày nay đã khiến cô sợ rồi.
Nhưng uống cái này là để tốt cho cô, thỏa hiệp lớn nhất mà anh có thể thực hiện được là cho phép cô có thể chọn không uống nếu cô uống thêm một tuần nữa, nhưng cho dù anh có dỗ thế nào, cô nhóc này vẫn cứng rắn không chịu hợp tác.
“Không uống.”
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh nghĩ, bây giờ cô là người bệnh nên cô lớn nhất, chẳng lẽ cô đã kháng cự như vậy mà Phạm Nhật Minh vẫn có thể đem chén tớ bên miệng cô ép cô uống sao? Trước đây đều là do cô quá nghe lời…
Đột nhiên Phạm Nhật Minh mỉm cười, nhưng nụ cười của anh tự nhiên lại khiến Nguyễn Khánh Linh lạnh sống lưng.