Chương
Tiếp đó, cô liền nghe được giọng nói lành lạnh của người đàn ông vang lên: “Xem ra là em muốn anh phải tự đút cho em.”
Nghe xong câu nói của anh, Nguyễn Khánh Linh ý thức được rằng thứ mà anh nói chắc chắn không hề đơn giản như vậy, cô có chút cảnh giác hỏi: “Đút thế nào?”
Nhưng mà Phạm Nhật Minh không trả lời cô, chầm chậm cầm chén canh lên, lại múc một muỗng đưa vào miệng mình.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên hiểu ra anh muốn làm gì, cô vội vàng vươn tay ra nắm lấy cổ tay của anh, sắc mặt hơi đỏ lên, hơn nửa ngày sau cô mới tức tối nhả ra hai chữ: “Em uống!”
Thật đúng là quá đáng! Có ai bắt nạt bệnh nhân như anh không chứ?
Nguyễn Khánh Linh chấp nhận cầm muỗng lên, đưa từng muông từng muỗng vào miệng, lông mày của cô sắp nhíu lại cả rồi, khắp mặt đều viết ba chữ không tình nguyện, cứ như sợ người ta không biết vậy.
Không dễ gì mới uống hết, Nguyễn Khánh Linh đặt mạnh cái chén xuống bàn, nhìn anh: “Được chưa?”
Phạm Nhật Minh bị dáng vẻ tức mà không gì được của cô chọc cười, anh cũng không biết ở đâu lại có một viên socola, xé vỏ ra đưa đến bên miệng cô, cô rất tự nhiên mở miệng nhận lấy socola của anh.
Vị đắng mà ngọt của socola lập tức đã làm mất đi không ít sự ngấy lúc nãy.
Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới dịu sắc mặt, nhưng cô vẫn ho một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh.”
“Cô bé ngốc.”
Phạm Nhật Minh cười, lấy giấy cho cô lau miệng.
Động tác của anh nhẹ nhàng mà dịu dàng, bất ngờ nói.
“Nhìn đủ chưa?”
Thật ra từ lúc Hà Thanh mới bắt đầu đứng ở đó, anh đã nhận ra rồi, chỉ là lúc đó anh bận dỗ Nguyễn Khánh Linh nên không có thời gian ứng phó cô ta.
Nghe thấy lời nói của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu nhìn ra cửa thì thấy không biết từ khi nào thì có một bóng người, cô nhìn kĩ hơn một chút.
Hà Thanh? Cô ta ở đây bao lâu rồi? Đừng nói là nhìn thấy hết rồi nhé?
Nguyễn Khánh Linh có cảm giác như bị lén lút theo dõi vậy, cô nhíu mày.
Lúc này, Hà Thanh cũng có chút hoảng hốt, đặc biệt là sau khi Phạm Nhật Minh phát hiện ra cô ta còn có thể không nhanh không chậm nói chuyện, vô hình tăng thêm gánh nặng trong lòng cô ta.
“Nhật Minh, nghe nói Khánh Linh bị bệnh nên em qua thăm cô ấy.”
Hà Thanh đi đến sau lưng Phạm Nhật Minh, nhìn phía sau của anh, dù thấp thỏm lo lắng nhưng lại ra vẻ bình tĩnh nói, ngay sau đó, Hà Thanh đem bó hoa tươi đặt lên trên tủ đầu giường để chứng minh rằng mình thật sự đến thăm Nguyễn Khánh Linh.
“Khánh Linh, sức khỏe của cô hồi phục như thế nào rồi?”
Hà Thanh cười, dịu dàng hỏi thăm, giống như thật sự đang quan tâm cô vậy.
Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh biết rằng cô ta chỉ là đang đóng kịch với mình mà thôi, cô còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, cúi đầu cầm đũa lên chuẩn bị ăn, chỉ tùy tiện trả lời một câu: “Vẫn ổn.”
Hà Thanh nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, trong mắt vụt lóe lên một tia căm ghét, nhưng những chi tiết này đều bị cô ta che giấu rất kỹ.