Chương
Sau khi Phạm Nhật Minh và Hà Thanh lên xe, cả hai chẳng nói qua lời nào, cho dù họ ngồi gần nhau như vậy nhưng người đàn ông bên cạnh cũng không chút nào có ý muốn nói chuyện với cô ta.
Ngược lại là Hà Thanh, không ít hơn một lần cô ta nhìn trộm Phạm Nhật Minh, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng hơi giương lên, tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, nhưng sự dịu dàng này dường như chỉ xuất hiện khi anh gặp Nguyễn Khánh Linh.
Cho dù Hà Thanh đoán cũng đoán ra được chắc chắn anh đang nói chuyện với Nguyễn Khánh Linh.
Trong lòng cô ta đố kỵ đến phát điên.
Người phụ nữ đó tốt thế sao? Có thể khiến Phạm Nhật Minh phải lo lắng cho cô ta như vậy? Ở với nhau trong bệnh viện lâu như thế vẫn chưa đủ, bây giờ trên đường về công ty vẫn muốn nói chuyện với cô ta mà không liếc nhìn đến một người còn sống như cô ta ở bên cạnh hay sao?
Trong lòng Hà Thanh cực kì khó chịu, nhưng vẫn không dám chủ động làm phiền anh, chỉ có thể dùng sức nhéo lòng bàn tay.
Lúc này, không biết thế nào mà xe đột ngột thắng gấp, trong lúc Hà Thanh không giữ được trọng tâm đã tính toán trong lòng, thế là cô ta ngã về phía Phạm Nhật Minh.
Còn sẵn tiện phát ra một tiếng kêu sợ hãi, giống như thật sự là dáng vẻ ngồi không vững nên không cẩn thận vậy.
Cũng may là Phạm Nhật Minh nhanh tay lẹ mắt, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh sắp ngã về phía mình, cả người anh liền nghiêng về một bên để phòng ngừa, Hà Thanh không ngờ được rằng người đàn ông này sẽ né qua một bên, theo quán tính, vì không phanh được xe mà thân thể đã ngã nhào của cô ta lúng túng ngã xuống ghế xe.
Tuy rằng Hà Thanh đã dùng tốc độ nhanh nhất để ngồi dậy nhưng cô ta vẫn không nhịn được sự khó chịu.
Trong mắt cô ta hiện lên sự uất ức, còn chưa mở miệng, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phạm Nhật Minh: “Dừng xe.”
Trong giọng điệu của anh mang theo sự tức giận.
Lái xe ở ghế trước là Đặng Tiến, trợ lý của anh ở công ty, là gián điệp mà Phạm Thành vừa gài vào bên cạnh anh, ban đầu anh còn không định vạch trần anh ta, nhưng hành động vừa rồi của anh ta đã chọc tức anh.
Đáy mắt anh tối lại thấy rõ, trợ lý Tiến chưa thấy qua dáng vẻ này của phó chủ tịch, nhất thời không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, nhưng anh ta vẫn giả vờ trấn định dừng xe ở bên đường.
Thật ra trong lòng trợ lý Tiến không quá để tâm đến vị phó chủ tịch này, người khác có lẽ không biết mối quan hệ không rõ ràng giữa chủ tịch và phó chủ tịch, nhưng anh ta thân là gián điệp mà chủ tịch sắp xếp ở bên cạnh phó chủ tịch, đương nhiên biết được chủ tịch căm ghét và kiêng dè phó chủ tịch này nhiều như thế nào.
Trong công ty, phó chủ tịch chỉ là tên của một chức vị, chẳng có chút quyền lực gì, trên một mức độ nào đó đã làm cho trợ lý Tiến chỉ tôn trọng Phạm Nhật Minh ở ngoài mặt, kỳ thật còn những việc mà anh giao cho, anh ta muốn hoãn thì hoãn, bỏ thì bỏ.
Trước đây Phạm Nhật Minh cũng không quan tâm đến anh ta, không cần thiết phải tính toán với người này.
Nhưng hôm nay, anh ta lại dùng thái độ tùy tiện như vậy trong quá trình lái xe, nếu như bây giờ trên xe còn có cả Khánh Linh, nếu như hôm nay anh ta không chỉ thắng gấp mà đụng phải xe khác thì sao?
Xe dừng lại, Phạm Nhật Minh chỉ nói một chữ: “Cút.”
Tự nhiên trợ lý cảm thấy biểu hiện của phó chủ tịch hôm nay hình như không giống với trước đây.
Nó bất thường đến mức không thể lường trước được.