Chương
Lúc này, Phạm Nhật Minh xem như nhìn thẳng vào mắt cô ta một cái, giọng điệu không nóng không lạnh: “Xem đủ rồi có thể đi rồi chứ?”
Thật ra anh khá không thỏai mái khi có người làm phiền lúc anh và Nguyễn Khánh Linh đang ở riêng với nhau, nhưng người ở trước mặt này là cháu gái chiến hữu của ông nội, đương nhiên anh cũng không thể trắng trợn đuổi người ta đi được.
Sắc mặt của Hà Thanh cứng lại, cô ta vừa đố kị vừa khó chịu nhưng lại không thể bộc lộ ra, cuối cùng chỉ có thể tận lực khôi phục tâm trạng, cười nói: “Nhật Minh, công ty có chút việc cần anh trở về một chuyến.”
Tuy rằng Phạm Nhật Minh muốn ở bên cạnh Nguyễn Khánh Linh nhưng cũng không phải là người không chịu trách nhiệm, anh không trả lời Hà Thanh, chỉ nhìn Nguyễn Khánh Linh, dặn dò cô: “Anh đi một chút, anh sẽ kêu chú Hùng qua, em ngoan ngoãn ăn cơm đi, biết không?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu, xem như đã nghe thấy.
Sau khi Phạm Nhật Minh và Hà Thanh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô nên có chút lạnh, mấy ngày trước Phạm Nhật Minh mỗi ngày đều ở đây, cho dù cô đồng ý hay không, anh vẫn cứ bá đạo và chu đáo xuất hiện trong cuộc đời cô.
Theo lý mà nói, Phạm Nhật Minh rời đi cô thoải mái mới đúng, nhưng không biết vì sao, trong lòng của cô lại nặng trịch, không cách nào vui lên nổi, ngay cả không có ai giám sát việc ăn uống, cô cũng ăn không ngon.
Có thể là do quen với sự tồn tại của anh, vì vậy khi anh đột ngột rời đi, cô mới có thể cảm thấy không thích nghi được.
Ừm, chắc chắn là như vậy.
Nguyễn Khánh Linh tự an ủi mình.
Qua một lúc sau, điện thoại của cô ting một tiếng, nhận được một tin nhắn.
“Lâu rồi không liên lạc, gần đây đang làm gì vậy?”
Cô cầm điện thoại lên xem, thế nào lại là người thần bí đã lâu không liên lạc gửi tin nhắn cho cô!
Sự buồn bã ban nãy của Nguyễn Khánh Linh xem như hơi khôi phục một chút.
Nếu như Phạm Nhật Minh đã đi rồi, vậy thì cô và người thần bí trò chuyện một chút cũng chẳng sao đâu nhỉ…
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh nghĩ, thế là cô liền trả lời tin nhắn của anh ta.
“Bây giờ đang ở bệnh viện.”
“Có chuyện gì vậy? Bị bệnh rồi sao?”
Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn quan tâm của người thần bí, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy ấm lòng, thế là, cô đem chuyện đi catwalk, còn có lúc đi catwalk bị người ta hại, cả việc té lầu kể hết cho người thần bí đó .
Vốn dĩ những chuyện này cô nên nói cho Phạm Nhật Minh nghe, nhưng lúc nãy anh và Hà Thanh đi rồi…
Vậy thì không kể cho anh nghe nữa.
Nguyễn Khánh Linh không ý thức được sự giận dỗi trong suy nghĩ của mình, sau khi cô trả lời tin nhắn cho người thần bí kia xong, qua một lúc sau, đầu bên kia vẫn chưa trả lời.
Không phải là bận rồi chứ?
Ngay lúc cô đang nghĩ như vậy, người thần bí lại trả lời cô.
Mặc dù anh có lúc trả lời tin nhắn chậm nhưng khi Nguyễn Khánh Linh và anh ta trò chuyện vẫn rất thoải mái, cô có thể cảm nhận được người trả lời tin nhắn ở đầu bên kia là một người kiên nhẫn, ôn hòa.