Chương
Vốn dĩ Phạm Nhật Minh không thèm để ý đến chuyện này, nhưng nghe những gì cậu ta nói, đôi mắt anh nhíu lại: “Thật sao?”
“Đúng vậy, nếu Nguyễn Khánh Linh dùng một thân phận khác để đến điều tra cuộc sống của anh, rồi không giải thích rõ cho anh biết, thử hỏi xem anh có tức giận không?”
Trần Hữu Nghị thật sự nể phục tư duy của người đàn ông này…
Trước kia thấy anh suy nghĩ sâu xa cùng chu toàn, nhưng từ khi gặp rồi có tình cảm với Nguyễn Khánh Linh, chỉ số thông minh của anh giảm xuống thành âm luôn sao?
Phạm Nhật Minh không hỏi lại, nhưng mà anh cúi đầu nhìn màn hình di động, lâm vào trầm tư trong giây lát.
Trong bệnh viện, Nguyễn Khánh Linh đã lâu không nhận được lời hồi âm từ người bí ẩn, cô còn tưởng rằng anh có cuộc họp quan trọng hoặc việc gấp gì đó, vì thế cô liền nhắn tin hỏi thăm anh.
Qua một thời gian rất lâu, người thần bí mới nhắn lại cho cô, quả thật là anh đang bận.
Cô có chút ngại ngùng, anh bận mà cô còn quấy rầy như vậy, hay thôi không nhắn cho anh nữa.
Nguyễn Khánh Linh đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhận được tin nhắn của người thần bí đó.
“Chờ một lát, anh sẽ đến bệnh viện thăm em.”
Nguyễn Khánh Linh đọc được tin này, cảm giác như trong đầu có thứ gì đó nổ tung, cô vô cùng kích động cùng tò mò.
Cô luôn cảm thấy có hứng thú với người thần bí này, chẳng qua anh luôn giấu diếm thân phận, nhưng hiện tại, anh lại chủ động muốn đến gặp cô, đây chẳng phải là anh đang muốn cho cô thấy rõ thân phận thật hay sao… Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người thần bí đó.
Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng khôi phục lại trạng thái tinh thần, trả trời: “Được!”
Ở đầu dây bên kia, Phạm Nhật Minh thấy cô đồng ý, anh có thể cảm nhận được sự hào hứng của cô, khóe miệng của anh cũng không tự chủ mà nhếch lên một nụ cười.
Trần Hữu Nghị thấy thế, không nhịn được liền chọc ghẹo nói: “Cuối cùng chúng ta cũng được xuất hiện?”
Phạm Nhật Minh liếc mắt nhìn cậu ta một cái, hiếm khi thấy cậu ta quan tâm chuyện gì, nếu không có Hữu Nghị đích thân nhắc nhở, có thể anh vẫn không ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này.
Hai người tiếp tục bàn về chuyện này, Phạm Nhật Minh tính sau khi xử lý xong mọi chuyện liền trực tiếp quay về bệnh viện tìm cô.
Nguyễn Khánh Linh ở trong phòng bệnh chờ anh, nhưng đợi mãi không thấy người thần bí đó đến.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, rốt cuộc cũng có một y tá ngõ cửa.
“Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi.
Người y tá kia gật đầu: “Dưới lầu có một người đàn ông đang chờ cô.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh liền biết người mà y tá nói đến là ai, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương, đứng dậy khỏi giường bệnh, có thể là do sắp gặp được người bí ẩn đó từ lâu, khó tránh được tâm trạng lo lắng.
“Có cần tôi dìu cô xuống đó không?”
“Được trước tiên lấy giúp tôi cái áo khoác, cảm ơn.”
Lúc này, chú Hùng đang ra ngoài mua cơm cho nên trong phòng bệnh ngoài cô thì không còn ai.
Động tác của người y tá lưu loát, cô ấy cầm áo khoác cho Nguyễn Khánh Linh, sau đó dìu cô ngồi trên xe lăn, rồi giúp cô đẩy xe xuống tầng dưới.
Bởi vì Nguyễn Khánh Linh ngồi trên xe lăn, cô không thể nhìn thấy người y tá đang đẩy xe phía sau.