Chương
Vào lúc hai người đứng đợi thang máy, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cô là y tá mới đến sao? Sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy cô?”
Nghe thấy cô hỏi, người y tá đứng đằng sau cười hai tiếng, nói: “Đúng vậy.”
Nguyễn Khánh Linh cũng không nghĩ nhiều, lúc này, tâm tình của cô đều dồn hết vào người thần bí ở dưới lầu, chỉ một chút nữa sẽ nhìn thấy anh, không biết anh sẽ có dáng vẻ thế nào… Liệu có giống với Phạm Nhật Minh, là người thành công và thông minh không?
Tới lầu một, thang máy chậm rãi mở ra, người y tá đẩy cô về phía trước.
Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh liền cảm thấy có chút không thích hợp, con đường phía trước ngày càng tối, cũng không có nhiều ánh đèn, tại sao người thần bí lại hẹn gặp cô tại một nơi vắng vẻ như vậy?
Cô há miệng, đang định hỏi, đột nhiên miệng bị một chiếc khăn ướt bịt chặt, khăn mặt chắc chắn đã được tẩm thuốc mê, cô giãy giụa trong chốc lát, rất nhanh liền mất đi ý thức.
Lúc này, bóng dáng một người đàn ông đi từ chỗ tối ra, anh ta cau mày giống như trách cứ: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Đừng làm đau cô ta, vừa rồi cô dùng sức như vậy khiến cho mặt cô ta đỏ ửng hết lên, đúng là không biết thương tiếc cái đẹp…”
Vào lúc Nguyễn Khánh Linh mở mắt, cô không khỏi hoảng sợ, nhìn ngọn đèn pha lê tinh xảo và xa hoa trước mặt, cô mơ màng nheo mắt lại, trí nhớ dần dần khôi phục lại.
Có người bắt cóc cô!
Cô nhớ đến chuyện này, nhịp tim không ngừng đập nhanh giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tâm lý sợ hãi, nghi ngờ, hoảng hốt cùng nhau xuất hiện trong lòng cô.
Vào lúc cô đứng dậy, đột nhiên phát hiện quần áo mặc trên người đã bị thay bằng một bộ khác, trên người cô đang mặc một bộ váy dài màu trắng kem, cổ tay áo cùng chân váy đều được may vô cùng tinh xảo.
Nguyễn Khánh Linh càng sợ hãi hơn.
Rốt cuộc là ai? Ai đã thay quần áo cho cô, lại còn bắt cóc cô đến nơi này?
Hơn nữa, người đó không hề đề phòng cô, không có dùng dây trói chân tay cô lại, thậm chí trong phòng cũng im lặng dường như không có người canh giữ.
Trong phòng được trang trí một cách diễm lệ, vô cùng trang trọng mà lại thanh nhã, chắc chắn là phòng của con gái.
Nguyễn Khánh Linh buộc bản thân phải tỉnh táo lại, cô nhìn xung quanh một lượt, cố gắng di chuyển đôi chân bị bó bằng thạch cao để bước xuống giường.
Cô rốt cuộc cũng đã biết, vì sao người bắt cóc lại có thể yên tâm để cô một mình ở đây như vậy, với đôi chân hiện tại của cô, di chuyển còn là chuyện khó khăn, huống hồ là chạy trốn.
Nhưng mà, mặc kệ có như thế nào, cô vẫn muốn thử xem thế nào, nhỡ đâu lại thành công?
Tính cách của Nguyễn Khánh Linh chính là như vậy, càng ở trong hoàn cảnh khó khăn, cô càng muốn đứng dậy đấu tranh.
Trong phòng giám sát của biệt thự, Hàn Văn Trịnh ngồi trên ghế, chân dài vắt chéo, hai tay khoanh trước ngực theo dõi người phụ nữ đang loay hoay để xuống giường một cách hứng thú, cô cố gắng đi về phía cửa, trên quãng đường đi cô vì bị đau chân mà phải vịn vào tường, thy thoảng còn phải nghỉ một chút.
Hàn Văn Trịnh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng dáng vẻ quật cường của người phụ nữ, anh ta bất giác liếm môi, trong lòng có chút hứng thú.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ, anh ta vẫn chỉ ngồi thản nhiên trong phòng giám sát, theo dõi từng hành động của người phụ nữ kia, ánh mắt giống như một con thú đang nhìn con mồi nhỏ bé của mình, cô đúng là con thú yếu đuối, vô lực mà khờ dại muốn chạy khỏi cái bẫy của anh ta.