Chương
Anh ta bày thức ăn ra bàn, dịu dàng nhìn người con gái trước mặt giống như đang nhìn người yêu vậy.
“Đói bụng rồi đúng không? Ăn cơm đi.”
Khi Nguyễn Khánh Linh thấy sự dịu dàng của anh ta, không những không cảm động mà còn càng thêm chán ghét vì ẩn sau chiếc mặt nạ dịu dàng kia là một trái tim băng giá và tâm hồn ác độc.
Cô không nói tiếng nào, không thèm nhìn người đàn ông biến thái kia, không thèm tiếp chuyện, cũng không để ý đến anh ta, cầm lấy dĩa ăn mì trong đĩa.
Dù sao cô không thể bỏ cuộc được, có thực mới vực được đạo, dù gì cũng phải no cái bụng đã rồi mới tính tiếp.
Hàn Văn Trịnh coi như không thấy thái độ của cô.
Anh ta vui vẻ nhìn Nguyễn Khánh Linh ăn, nhận ra rằng cô gái này, đến cả lúc ăn cũng có thể đẹp như vậy.
Một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh ăn xong, sau khi buông dĩa xuống, theo thói quen cô muốn lấy khăn lau miệng, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy, vô tình cô bắt gặp ánh mắt của Hàn Văn Trịnh, mặc dù chỉ là thoáng qua trong một khoảnh khắc nhỏ thôi nhưng cô vẫn thấy ý cười hiện lên trong mắt anh ta.
Mỗi lần thấy anh ta cười, không hiểu sao cả người cô lại toát mồ hôi lạnh.
Hàn Văn Trịnh giữ cằm cô, liếm đi vết tương còn dính trên miệng cô, động tác của anh ta vừa chậm rãi vừa dịu dàng như muốn làm cho Nguyễn Khánh Linh cảm nhận và nhớ thật kĩ cảm giác này.
Nhưng thực sự đối với cô mà nói, đây là một sự dày vò đau khổ.
Mặt cô bị tay người kia giữ chặt không cho cô cơ hội giãy giụa.
Nguyễn Khánh Linh không phản kháng, không nhúc nhích mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Có lẽ sự ngoan ngoãn của cô làm cho anh ta vui vẻ, anh ta tách khỏi môi cô nói: “Thật là ngoan.”
Hàn Văn Trịnh muốn chơi đùa với cô một lúc nhưng một cuộc điện thoại gọi tới nên anh ta không thể không rời đi.
Mấy ngày sau cũng không thấy Hàn Văn Trịnh tới nữa.
Cuộc sống thường ngày của Nguyễn Khánh Linh quá là yên bình làm cho cô có cảm giác đây không phải bị bắt cóc mà là đang được nghỉ phép.
Mỗi khi ý nghĩ này xuất hiện, Nguyễn Khánh Linh lại không thể nào không quay lại hiện thực tàn khốc.
Cô cũng dần dần hiểu được mục đích của người đàn ông kia, anh ta nhốt cô ở đây, không cho người bên ngoài tìm thấy cô, cũng không cho phép cô liên hệ với thế giới bên ngoài.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Nguyễn Khánh Linh nhớ Phạm Nhật Minh.
Cô thấy trái tim mình nhói đau nhưng cô lại không hiểu tại sao nó đau.
Chắc là anh đã biết tin cô mất tích rồi chứ nhỉ? Có phải anh đang đi tìm cô hay không? Không biết khi nghe tin cô mất tích, anh cảm thấy ra sao? Không tìm được cô thì anh sẽ ra sao?
Nguyễn Khánh Linh không ngừng tự hỏi vấn đề này.
Chưa bao giờ cô lại mong muốn gặp được Phạm Nhật Minh như bây giờ.
Bị nhốt ở đây càng lâu, sự đề phòng của cô càng lớn.
Thế nhưng trong lòng Nguyễn Khánh Linh biết cô có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hôm nay, sau một thời gian vắng mặt, Hàn Văn Trịnh lại xuất hiện.
Anh ta nhẹ nhàng đi tới căn phòng giam của Khánh Linh, khẽ khàng không gây tiếng động gì.