Chương
Chú Hùng rất thông minh, biết rằng mình không thể hỏi bất cứ điều gì từ Phạm Nhật Minh, vì vậy ông đã hỏi mợ chủ.
Nguyễn Khánh Linh bĩu môi, nhưng cô không nói.
Nhìn thấy điều này, chú Hùng càng chắc chắn rằng mợ chủ và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của mợ chủ thì biết liền.
Tuy nhiên, cậu chủ cũng thật kỳ lạ, lúc mợ chủ hôn mê hai ngày thì cậu chủ đã rất đau khổ nhưng thật khó khăn lắm mợ chủ mới tỉnh lại thì cậu chủ lại như vậy.
Chuyện này… ông thực sự không thể hiểu được.
Trong suy nghĩ của chú Hùng đã nghĩ Phạm Nhật Minh đã chọc tức Nguyễn Khánh Linh.
Dù sao, mợ chủ là một cô gái tốt bụng như vậy vừa mới bệnh nặng tỉnh lại làm sao có thể chọc giận cậu chủ. Ngược lại cậu chủ luôn yêu thích đùa giỡn chọc giận mợ chủ tất nhiên sẽ làm cho cô không vui…
Chú Hùng nghĩ, ngày mai nhất định phải nói bóng gió vài câu với cậu chủ mới được.
Cô gái nhỏ xinh đẹp yếu ớt chỉ nên yêu thương chiều chuộng, làm sao có thể giống với cậu chủ chứ.
Ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh rời đi sớm.
Chú Hùng không nhìn thấy anh, Nguyễn Khánh Linh cũng vậy.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh biết anh đã đi đâu.
Từ sáng giờ cô đã vô tình nhìn thời gian một cách vô thức.
Vốn dĩ cô muốn viết cái gì đó nhưng đầu óc lại rối bời thế nhưng không cách nào bình tĩnh lại được, không có chút hứng thú nào.
Cuối cùng, cô đã bỏ cuộc.
Cô cũng không biết sáng giờ cô đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần.
Đã giữa trưa rồi, Phạm Nhật Minh… vẫn chưa về.
Chắc là anh đã ăn trưa rồi nhỉ, cô ta đã làm cho anh sao?
Anh cũng sẽ khen người phụ nữ đó nấu ăn ngon phải không?
Phạm Nhật Minh đi ra ngoài sớm như vậy, cả buổi sáng bọn họ đã làm những gì? Không phải anh nói không biết cô ta hay sao? Nếu chỉ là người xa lạ, sao có thể nói nhiều chuyện cùng nhau như vậy.
Trong đầu Nguyễn Khánh Linh luôn hiện lên những câu hỏi kỳ lạ.
Cô cố gắng bình tĩnh hết sức để không suy nghĩ về những điều đó.
Phạm Nhật Minh tiếp xúc với ai là quyền tự do của anh, bọn họ chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, cô không có quyền can thiệp cô cũng không nên suy nghĩ nhiều về chuyện đó.
Tuy nhiên, cho đến năm giờ chiều, sau khi Nguyễn Khánh Linh nhìn lại thời gian thì cô thực sự tức giận.
Anh không biết cô gái kia sao, nhất định là anh nói dối!
Nếu anh không biết cô ta, với tính cách của anh sao anh có thể nói chuyện với người khác lâu như vậy?
Vương Nhã Hiền học khiêu vũ, chắc chắn là rất xinh đẹp… cô nghĩ rằng Phạm Nhật Minh sẽ khác một chút, ai biết anh cũng là loại đàn ông như vậy!
Em sẽ bỏ qua cho anh một lần nữa…
Nguyễn Khánh Linh tức giận, cho đến khi trời tối hẳn.
Tâm trạng của cô lại bắt đầu thay đổi.