Chương
Nguyễn Khánh Linh thật sự cảm thấy thất vọng, cô nhìn căn phòng trống rỗng cảm thấy hoang vắng, cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Trước đây cô chỉ mong rằng Phạm Nhật Minh càng xa cô càng tốt.
Nhưng từ khi nào, một khi anh biến mất cô sẽ thực sự cảm thấy khó chịu như vậy?
Nguyễn Khánh Linh không thể nghĩ ra, nhưng vẫn cảm thấy chán nản và khó chịu.
Đã đến giờ cô ngủ rồi mà cô vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, cứ nằm trên giường rồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Đột nhiên tiếng vặn nắm cửa truyền đến.
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, từ từ bước về phía cô.
Là Phạm Nhật Minh!
Chẳng biết tại sao mà nhịp tim của Nguyễn Khánh Linh lại đập nhanh như vậy, cô sợ người đàn ông đó nhìn ra cô đang giả vờ.
Phạm Nhật Minh vừa nghe chú Hùng nói dưới lầu, cả ngày hôm nay Nguyễn Khánh Linh không bình tĩnh lắm.
Hơn nữa cũng không biết là do nguyên nhân gì mà chú Hùng lại nói chuyện với anh.
Chỉ đơn giản một điều, phụ nữ là để cưng chiều, không thể đối xử thô bạo với cô.
Chẳng những Phạm Nhật Minh không thấy không vui mà anh còn cảm thấy có chút hợp lý.
Vậy nên mới chủ động lên đây tìm Nguyễn Khánh Linh.
Anh vừa đi vào đã thấy người phụ nữ này tuy đã nhắm cả hai mắt, nhưng lông mi khẽ rung rung, nhìn thoáng qua cũng biết cô đang giả vờ ngủ.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vị trí đầu giường bên trái của mình đột nhiên lõm xuống, theo đó là một mùi hương quen thuộc.
Cô càng lo lắng hơn, lông mi cũng run rẩy dữ dội hơn.
Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó lành lạnh trên môi, giống như dính cái gì vào.
Trong một khoảnh khắc, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy tim như ngừng đập.
Anh anh anh anh … nhân lúc cô ngủ đã hôn trộm cô sao?
Nguyễn Khánh Linh không giả vờ được nữa, nhanh chóng mở mắt, đẩy người đàn ông ra, sau đó lấy tay che miệng mình như một chú thỏ đang hoảng sợ, đỏ mặt hỏi anh: “Sao anh lại lợi dụng lúc em ngủ mà hôn em?”
Nào ngờ người đàn ông đó không biết xấu hổ còn hỏi ngược lại: “Em đang ngủ sao?”
“…”
Nghe đến đây suýt nữa Nguyễn Khánh Linh sặc nước miếng.
Mặt cô ngày càng hồng hơn nhưng cô chỉ mím môi chứ không nói gì.
Thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, lòng Phạm Nhật Minh lại rung động, anh lại cúi người xuống, giam cô trong vòng tay mình, giọng nói trầm thấy đầy gợi cảm.
Anh chậm rãi nói: “Mới nghe chú Hùng nói hôm nay em có chút không ổn, đang suy nghĩ gì vậy?”
“… Không có gì, chú Hùng chỉ nói lung tung thôi.”
Nguyễn Khánh Linh lên tiếng phủ nhận.