Chương
Phạm Nhật Minh hiểu được tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh, anh chậm rãi giải thích cho cô biết được, tại sao Tập đoàn nhà họ Nguyễn lại trở thành cái dáng vẻ giống như lúc này.
Hồi lâu sau, sau khi nghe xong lời giải thích của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh mới phản ứng lại được, hóa ra, tất cả là bởi vì Nguyễn Khánh Nga.
Khó trách, từ lần trước sau khi chạm mặt ở Trung tâm mua sắm, Nguyễn Khánh Nga đều vẫn luôn không có bất kỳ hành động và tin tức gì, nếu như đổi lại là lúc trước kia, hai ngày ba lượt cô ta sẽ đi đến trước mặt mình kiếm chuyện.
Nguyễn Khánh Linh còn tưởng rằng là, bởi vì khoảng thời gian trước Nguyễn Khánh Nga đã bị chuyện cưỡng hiếp kia đả kích rồi, cho nên cô ta mới không đến tìm cô gây chuyện nữa, nhưng mà bây giờ xem ra, thì ra là bởi vì cô ta bận bịu đi gieo họa cho Công ty của nhà chính mình…
Nguyễn Khánh Linh thật sự là dở khóc dở cười đối với Nguyễn Khánh Nga.
Vẫn còn may mà cô ta không phải là em gái của chính mình, nếu không thì cũng không dám nói được rằng là, cái ghen ngu xuẩn đến như vậy của cô, chẳng biết là giống ai nữa.
“Em muốn đoạt lại Công ty không?”
Phạm Nhật Minh đột nhiên đặt câu hỏi.
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một chút, suy tính chốc lát, sau đó cô kiên định gật đầu: “Có.”
Ngay sau đó, người đàn ông cũng tức khắc gật đầu: “Được, anh biết rồi.”
Sau đó, Phạm Nhật Minh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trợ lý: “Tiến hành thu mua lại Tập đoàn nhà họ Nguyễn.”
Sau khi Phạm Nhật Minh cúp điện thoại, chỉ thấy Nguyễn Khánh Linh dùng vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn anh, cô nói: “Phạm Nhật Minh, chuyện thu mua Tập đoàn nhà họ Nguyễn cũng không phải là một mối mua bán trị giá mấy chục triệu, là cuộc thu mua đáng giá hơn ba trăm tỷ đấy, làm sao mà anh có thể nói thản nhiên đến như vậy?”
“Hơn nữa anh tùy ý quyết định thu mua lại Tập đoàn nhà họ Nguyễn như vậy, chẳng lẽ những người góp vốn ở trong Công ty của anh cũng sẽ tùy tiện đồng ý như vậy hay sao?”
Ai ngờ, sắc mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, Nguyễn Khánh Linh không biết, người góp vốn trong Công ty của Phạm Nhật Minh chính là chính anh, anh bắt đầu từ con số không, mò mẫm lăn lộn mới có thể lên đến được vị trí của ngày hôm nay, chỉ cần nói là làm, căn bản là không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.
“Không sao hết, anh đã cho thu mua lại Tập đoàn nhà họ Nguyễn, sau khi trở về nước, em cứ dứt khoát đi đến Tập đoàn nhà họ Nguyễn nhậm chức đi.”
Phạm Nhật Minh nói.
Tâm trạng kích động của Nguyễn Khánh Linh qua thật lâu cũng không thể ổn định lại được, cô thật sự là không thể nào nghĩ tới được, thứ đồ mà từ trước cho tới nay cô vẫn luôn mong muốn, hôm nay lại cứ như vậy, đột nhiên phơi bày ở trước mặt của cô, hơn nữa, còn là dùng phương thức dễ như trở bàn tay vậy mà lấy được…
Con tim của Nguyễn Khánh Linh rung động, khiến cho cô không cách nào lập tức hiểu được hành động của Phạm Nhật Minh.
“Anh… Giúp em nhiều như vậy, vậy thì bảo em phải làm sao mới báo đáp lại được cho anh…”
Nhưng mà, Phạm Nhật Minh nghe xong lời của Nguyễn Khánh Linh thì lại hơi cong khóe môi lên, khóe mắt của anh cũng không tự chủ được mà toát ra vẻ cưng chiều, còn có sự ngang ngược sẵn có: “Em là người phụ nữ của anh, những thứ em muốn, anh đều sẽ cho em.”