Chương
Sao Nguyễn Khánh Linh lại không biết ý đồ của anh ta chứ.
Anh ta có lẽ đang ghi thì việc mình hôm qua ra oai phủ đầu với anh ta, nên mới cố ý chọn thời gian tan làm gọi cô qua giám sát.
Đây là muốn trả thù cô…
Có điều, Nguyễn Khánh Linh cũng không để ý, đối với cô mà nói, đương nhiên là công xưởng càng nhanh thì sản xuất càng tốt, còn về thời gian, cô không có ý kiến.
Khi đến công xưởng, Nguyễn khánh Linh liền cảm nhận được khí nóng ập vào mặt, còn có mùi thuộc da rất nồng.
Cô mặc dù ngửi không quen mùi này, nhưng vẫn tìm đến người quản lí xưởng để hiểu thêm tình hình.
Sau đó, Nguyễn khánh Linh lại mở cuộc họp với tổ trưởng các tổ, sau đi chắc chắn đồ họ dùng để sản xuất phù hợp với tiêu chuẩn, mới đến phòng làm việc mà quản lý sắp xếp cho cô.
Vì muốn đợi lô thứ sản xuất xong, xem thành phẩm như thế nào rồi mới quyết định cần sửa thêm gì không, thành phẩm cần nhiều thời gian mới làm xong, nên cô đành đợi ở phòng làm việc của quản lý, tiếp tục xử lý việc của Nguyễn thị.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Nguyễn Khánh Linh xử lí chút tài liệu trên máy tính, có lẽ do tối qua thức khuya, mí mắt cô dần trĩu xuống, cuối cùng không nhịn được liền ngủ mất.
Vậy mà, Phạm Nhật Minh ngồi ở nhà đợi cô, gọi điện lại không nghe máy.
Phạm Nhật Minh bắt đầu lo lắng, nữ nhân đó đang làm gì? Sao không nghe điện thoại? Liệu có gặp nguy hiểm không?
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, anh liền không do dự phóng xe đến Nguyễn thị, khi đến nơi đúng lúc Tiêu Hùng cũng ở đó, nhờ anh ta, Phạm Nhật minh mới biết cô đang ở đâu.
Vừa nghe bảo cô đã đến xưởng, Phạm Nhật Minh liền cau cau mày.
Sao cô lại tự mình đến nơi như xưởng sản xuất chứ?
Khi anh khó khăn tìm được đến phòng làm việc, lại thấy nữ nhân khiến anh lo lắng đang nằm ngủ ở trên ngủ.
Có điều, cô ngủ không hề yên ổn, cho dù là ở trong mơ, mày cô cũng nhăn rất chật, dường như là có chuyện gì phiền muộn.
Thậm chí, dưới ánh đèn yếu ớt, Phạm Nhật Minh còn nhìn thấy quầng thâm màu đen dưới mắt cô, thực ra anh biết rằng, từ khi cô tiếp nhận Nguyễn thị, không có ngày nào ngủ yên giấc.
Anh có chút đau lòng, còn có bất lực.
Bởi vì đây là chuyện cô muốn làm, nên anh không cấm cản cô, ít nhất là trong khoảng thời gian này sẽ không cấm.
Anh than nhẹ một tiếng, cởi áo ra, động tác rất nhẹ nhàng đắp lên người cô, nhìn nhan sắc khi ngủ của cô, vô tình nhìn thấy tài liệu trong máy tính, ánh mắt anh thoáng dừng lại, rồi lướt qua phần tài liệu một lần, tiện tay sửa chữ một số lỗi nhỏ.
Vào lúc đó, cửa phòng làm việc lại được đẩy ra, Phạm Nhật Minh quay đầu nhìn, hóa ra người mà anh đã gặp ở trụ sở chính của Nguyễn thị.
Tiêu hàng không nghĩ tới Nguyễn Khánh Linh lại ngủ rồi, càng không nghĩ tới sẽ thấy một màn này, có điều, anh ít nhiều cũng thấy có chút xấu hổ, cảm thấy mình đã phá vỡ cảnh đẹp vừa rồi.
Anh xin lỗi mà ra hiệu cho Phạm Nhật Minh, sau đó liền rời đi.
Nhưng qua mấy phút, Phạm Nhật Minh cũng đi ra, gọi anh.