Chương
Lúc này Phạm Nhật Minh nhìn cô một lúc, ánh mắt anh anh vô cùng thâm sâu, khiến người khác không khỏi run rẩy.
Nguyễn Khánh Linh bị ánh mắt của anh làm cho xấu hổ, động đậy một chút.
Đột nhiên, Phạm Nhật Minh lên tiếng nói: “Anh không muốn ăn.”
“Vậy anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn.”
Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng đáp lại.
Một giây tiếp theo, người đàn ông bế cô lên, sải bước đến bên giường: “Ăn em.”
Tim Nguyễn Khánh Linh đập thình thịch, như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực cô, cô chưa kịp trả lời thì anh đưa tay lên chặn miệng cô.
Anh hôn cô một cách trìu mến và dịu dàng, khiến Nguyễn Khánh Linh choáng váng và có chút xúc động.
Ngay khi bàn tay của Phạm Nhật Minh luồn vào trong váy của cô, động tác của anh đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Khánh Linh cũng như bị điện giật, cố gắng đẩy anh ta ra.
“Em… lúc nãy em muốn nói với anh…”
Giọng nói Nguyễn Khánh Linh không thể nhỏ hơn, cô hận không thể đào một cái lỗ rồi chui vào.
Lần thứ hai, khi Phạm Nhật Minh muốn ở bên cô, thì cô lại đang trong kỳ kinh nguyệt.
Cuối cùng, Phạm Nhật Minh lại đứng lên từ trên người cô, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Nguyễn Khánh Linh nằm trên giường, cô cảm thấy tim mình vẫn đập rất nhanh, cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền ra rất lâu, cô lại càng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bất đắc dĩ mà lấy chăn trùm kín đầu mình, không cho mình suy nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.
Qua vài ngày, cho đến khi dì cả đi rồi mà Nguyễn Khánh Linh vẫn còn xấu hổ, nhưng Phạm Nhật Minh lại giống như là không có việc gì xảy ra vậy, không nhìn ra được một chút vẻ ngượng ngập nào từ trên mặt anh cả, chỉ có điều, anh ta lại càng suồng sã mà chiếm của tiện nghi của cô hơn,
Sau khi cô xuống lầu thì đã bị kéo vào trong ngực anh ta, ngay cả ăn cơm mà anh cũng ôm chặt lấy cô.
Ngay cả đám người hầu lui tới nhìn cũng không dám nhìn hai người bọn họ nữa, tất cả đều cúi đầu làm việc.
Nhưng chú Hùng thấy bọn họ như vậy thì rất vui mừng, ông cứ luôn đi tới đi lui trước mặt bọn họ, giống như là sợ người ta không biết ông đang nhìn vậy.
Da mặt Nguyễn Khánh Linh mỏng, cô cảm thấy rất ngại ngùng.
Cô đẩy Phạm Nhật Minh, nhưng không đẩy được, cô nhỏ giọng kháng nghị với anh, ai ngờ người đàn ông này nói cũng rất hợp tình hợp lý: “Nguyễn Khánh Linh, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao em cứ luôn làm giống như là có tình ý bí mật với anh vậy hả?”
Nguyễn Khánh Linh biết, dù sao bất kể cô có nói thế nào thì cũng đều nói không lại người đàn ông này, cho nên cô dứt khoát từ bỏ, yên tĩnh mà làm tổ trong ngực anh ta, cô kẹp bánh mì nướng trong tay, có chút không yên lòng.
Tốc độ ăn cơm của Phạm Nhật Minh nhanh hơn rất nhiều so với Nguyễn Khánh Linh, anh buông đũa xuống, thấy người phụ nữ trong ngực đang sững sờ, nhưng vẫn đem từng miếng từng miếng bánh mì nướng trên tay, đưa từng miếng từng miếng vào miệng mình.
Anh không biết nghĩ như thế nào mà kề sát lên khóe môi cô mà hôn một cái, liếm hết vụn bánh mì còn vươn lại trên môi cô.
Nguyễn Khánh Linh vừa sợ vừa thẹn, cô không ngờ tới là anh lại làm ra hành động này, cô sợ tới mức miếng bánh mì nướng trên tay cũng rơi xuống.