Chương
“Vậy à?”
Phạm Nhật Minh thờ ơ đáp.
“Vâng, hình như ông ấy bệnh nặng đến mức mơ hồ rồi, ông ấy liên tục xin lỗi em, nói rằng năm đó ông ấy đã làm sai.”
Động tác của Phạm Nhật Minh không hề dừng lại.
Anh tiếp tục hỏi: “Vậy em có tha thứ cho ông ấy không?”
Nguyễn Khánh Linh mím miệng, suy nghĩ nghiêm túc rồi nhìn Phạm Nhật Minh nói: “Ngày trước em luôn nghĩ rằng, em hẳn là rất hận ông ấy, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy ông ấy nằm trên giường bệnh, thì em không hề nghĩ như vậy nữa.”
“Ông ấy đã xin lỗi em và mong em tha thứ, nhưng sau khi em về nhà em lại nghĩ rằng, thật ra người cần phải xin lỗi em, không chỉ là Nguyễn Mạnh Cường, mà phải là bố ruột của em mới đúng.”
“Ông ấy yêu mẹ em, khiến bà ấy có thai rồi lại bỏ trốn, nên bà ấy bất đắc dĩ mới phải gả cho Nguyễn Mạnh Cường. Sau khi sinh ra em, ông ấy không hề xuất hiện, cũng không bao giờ đến tìm em.”
Vừa nói, sắc mặt Nguyễn Khánh Linh dường như ngưng trọng.
“Em muốn tìm ông ấy, còn muốn đích thân hỏi ông ấy, tại sao năm đó ông ấy lại bỏ rơi mẹ em, hơn nữa nhiều năm như vậy, cũng không đến tìm em?”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Phạm Nhật Minh tối đi, không còn vẻ dịu dàng như lúc nãy.
Thực ra, Phạm Nhật Minh cũng đang tìm bố ruột của Nguyễn Khánh Linh, nhưng mọi chuyện đã trôi qua nhiều năm rồi, người của anh cũng không tìm được bất kỳ tin tức gì.
Điều này làm cho Phạm Nhật Minh có chút bất ngờ, nhưng anh cũng không không tiện nói với cô.
Sở dĩ không tìm được bất kỳ tin tức nào của ông ấy, đơn giản là có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, bố đẻ của cô đã chết nên không có bất kỳ tin tức gì nữa. Thứ hai, bố đẻ của cô không phải người bình thường, ông đã đổi tên họ của mình để che giấu mọi chuyện về quá khứ, sống một cuộc sống hoàn toàn mới, nên không thể tìm ra chút manh mối nào.
“Đừng nghĩ nhiều, anh tìm giúp em.”
Phạm Nhật Minh nói.
Hai người họ nói câu được câu không, bởi vì tóc của Nguyễn Khánh Linh tương đối dài, cho nên sấy hơi lâu, sấy một lúc lâu nhưng tóc vẫn chưa khô, Nguyễn Khánh Linh đã ngủ quên mất.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, khóe miệng tươi cười, nhẹ nhàng đặt đầu cô xuống giường, rồi lấy gối kê xuống đầu cô.
Vừa được đặt xuống giường, cô liền trở mình cuộn người lại, thoải mái chìm vào vào giấc ngủ.
Phạm Nhật Minh cất máy sấy tóc đi, trở lại giường, đắp chăn lên người cô, rồi ôm cô vào lòng.
Anh nhìn đôi mắt nhắm lại đầy yên tĩnh và xinh đẹp của cô, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, không nhịn được cúi đầu hôn lên má cô, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.
Hôm nay, người phụ nữ này cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về anh.
Phạm Nhật Minh nhỏ giọng, ghé sát tai cô nói.
“Khánh Linh, từ nay về sau, anh sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào để đổi ý nữa, chứ đừng nói đến chuyện có ý định rời xa anh.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh tỉnh dậy trong vòng tay của anh.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Phạm Nhật Minh vốn muốn tắt điện thoại của cô, nhưng điện thoại di động của cô lại đặt ở khá xa, anh vẫn chưa đứng dậy nhưng cô đã tỉnh giấc.