Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 643

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Ai vậy?”

Nguyễn Khánh Linh nhíu mày hỏi anh, sau khi anh xuống giường, cầm lấy điện thoại đưa cho cô, rồi đi vào phòng tắm.

Đến lúc anh trở lại phòng, liền thấy người phụ nữ ngồi ở trên giường, vẻ mặt cô vô cùng kinh ngạc, cả người như đông cứng lại, cầm điện thoại bất động.

“Sao vậy? Ai gọi em đấy?”

Phạm Nhật Minh bước tới hỏi.

“Là Steve.”

Nguyễn Khánh Linh trả lời anh, ngay sau đó, cô phấn khích nhảy khỏi giường, chạy đến chỗ anh nói: “Hai ngày nữa ông ấy sẽ đến Việt Nam biểu diễn, còn mời em đến xem nữa. Trời đất. Không thể tin được. ”

Cô không đợi anh lên tiếng, cao hứng nhảy tới nhảy lui trong phòng, trên tay vẫn cầm điện thoại. Cô không thể ngờ rằng Steve lại chủ động gọi điện mời cô xem tiết mục của ông ấy.

Trời ơi. Cảm giác được thần tượng mời đến xem hòa nhạc, còn đích thân ông ấy nói chuyện với mình, giọng nói đó, thực sự rất tuyệt.

Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình vui vẻ như vậy, nếu như cô có một cái đuôi, chắc chắn sẽ ngoáy tít lên giống chó con.

Phạm Nhật Minh không kiềm chế nổi suy nghĩ này.

Anh rất lý trí, nhưng khi nhìn thấy đôi chân trần của Nguyễn Khánh Linh, anh vẫn cau mày, sau đó bế cô lên và thấp giọng khiển trách: “Dép cũng không thèm đi, thích ông ta vậy sao?”

“Đúng thế.”

Nguyễn Khánh Linh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: “Em thích ông ấy từ lâu rồi, mấy năm nay rồi, nhưng em hiếm khi có cơ hội được đến buổi hòa nhạc của ông ấy. Nhưng bây giờ, ông ấy lại gọi điện cho em, còn mời em đến buổi hòa nhạc của ông ấy. Em vui quá đi mất.”

Gương mặt cô tràn đầy vẻ hạnh phúc, rực rỡ đến chói mắt.

Phạm Nhật Minh không khỏi cảm thấy có chút bực mình.

Mặc dù Steve đã khá lớn tuổi, nhưng người phụ nữ này lại dám ở trước mặt anh không chút dấu diếm bộc lộ sự ái mộ của cô dành cho một người đàn ông khác, lẽ nào cô không lo anh sẽ giận sao?

Tuy vậy, anh chỉ buồn bực một chút, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp.

Được rồi, cô gái ngốc nghếch này của anh có thể nghĩ được những điều đó mới là kỳ lạ.

“Ông ấy gọi cho em, nhất định là vì lần trước em đã chặn biển quảng cáo cho ông ấy.”

Nguyễn Khánh Linh lại nói, sau đó không biết cô đang nghĩ gì, cười ranh mãnh, giống như một con mèo sắp đi ăn trộm cá.

“Thực ra, lần trước bị đập cũng không đau. Nếu em có thể đổi vé xem buổi biểu diễn của Steve theo cách này, em còn muốn bị đập vài lần nữa.”

“Đồ ngốc nghếch, có phải đầu óc có vấn đề không?”

Phạm Nhật Minh không rằng cô sẽ nói như vậy, anh vừa bất lực, thấy buồn cười.

Anh có vẻ khá tức giận, còn cố tình làm rối tóc cô: “Nếu em muốn đi xem buổi hòa nhạc của ông ấy, anh có thể mua vé cho em, cần gì phải làm trò ngốc nghếch như vậy?”

Nguyễn Khánh Linh cười hì hì: “Thế thì nói làm gì.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio