Chương
Cô cảm thấy anh dường như anh đang chà đạp mái tóc của mình, có chút tức giận mà đẩy anh ta ra: “Anh làm gì vậy? Sao anh lại làm rối tóc của em?”
Lúc này, Phạm Nhật Minh cười trêu chọc nói: “Vốn dĩ đầu tóc em đã như cái ổ gà rồi.”
“Đi chỗ khác.”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy bị anh khinh thường, cô bĩu môi không có ý định nói chuyện với anh, đi lướt qua anh, rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Khi cô bước ra, người đàn ông ấy đã không còn trong phòng.
Lúc xuống lầu, cô đột nhiên cảm giác được ánh mắt những người hầu gái nhìn mình, tựa hồ không giống thường ngày.
Chẳng lẽ là vì chuyện tối hôm qua sao?
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hai tai Nguyễn Khánh Linh bỗng đỏ bừng.
Chắc chắn là vì tối qua, Phạm Nhật Minh yêu cầu họ thay khăn trải giường, chắc hẳn họ đã nhìn thấy vết máu trên đó.
Trời ạ, thật xấu hổ.
Nguyễn Khánh Linh cúi đầu, bước nhanh đến bên cạnh Phạm Nhật Minh nói nhỏ: “Đều tại anh, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn em rất kỳ quái.”
Lúc đầu Phạm Nhật Minh không phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô, anh ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, lập tức hiểu ra.
Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, vươn cánh tay dài ra, ôm người phụ nữ vào trong lòng mình.
Đường quai hàm cứng rắn của người đàn ông lúc này lộ ra vẻ kiêu ngạo vốn có, anh nói: “Có gì mà ngại ngùng, em là người phụ nữ của Phạm Nhật Minh anh, nhất định phải mặt dày một chút.”
Tuy nói vậy, nhưng Phạm Nhật Minh vẫn cho tất cả những người hầu gái lui ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ trong phòng khách.
Nhờ vậy Nguyễn Khánh Linh mới dần khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, cười nhạt: “Ăn cơm đi?”
“Vâng.”
Sau khi anh nhắc nhở cô, cô mới cảm thấy bụng mình đã xẹp lép rồi.
Sau khi hai người bọn họ ăn xong, có một cuộc điện thoại gọi đến cho Phạm Nhật Minh, chắc là công ty có chút chuyện nên anh liền rời khỏi nhà.
Nguyễn Khánh Linh ngược lại thì không có việc gì để làm, vì vậy cô lên lầu và định viết thêm bài báo.
Lần này Phạm Nhật Minh ra ngoài, đến tối mịt mới trở về, nhưng anh đã gọi điện trước cho cô, dặn cô không cần chờ anh về ăn cơm.
Trời đã khuya, Nguyễn Khánh Linh vừa vệ sinh cá nhân xong, chuẩn bị lên giường ngủ thì thấy Phạm Nhật Minh từ ngoài cửa đi vào.
Cô vô thức hỏi: “Anh ăn chưa?”
Phạm Nhật Minh gật đầu, anh bước vào phòng, nhìn cô, ánh mắt nóng như lửa đốt khiến tim Nguyễn Khánh Linh run lên.
Đột nhiên, người đàn ông ôm lấy cô, ghé mũi vào cổ cô, thở dài nói: “Thơm ghê.”
Nguyễn Khánh Linh đỏ mặt, mặc dù hai người họ đã quan hệ với nhau, nhưng cô vẫn không quen với những động tác thân mật như vậy, vậy nhưng cô không đẩy anh ra mà ngồi im trong lòng anh.
Vì anh mới từ ngoài đường về, nên cơ thể anh còn phảng phất gió lạnh đêm khuya.
Cả hai đều im lặng, đột nhiên Phạm Nhật Minh lên tiếng hỏi: “Cơ thể của em còn đau không?”