Chương
Gần đây bọn họ nước sông không phạm nước giếng, trừ Nguyễn Khánh Linh ra, hai người cũng không có quá nhiều lúc xuất hiện cùng nhau, cho nên cuộc gọi của anh ta đối với Phạm Nhật Minh mà nói, rất là mới lạ.
“Tống Ngọc bị bắt cóc rồi.”
Giọng điệu của Lê Tuấn ở đầu dây bên kia rất dồn dập.
Nghe vậy, đồng tử của Phạm Nhật Minh lại co rút lại một trận: “Chuyện gì xảy ra?”
Giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh như trước, giống như là nghe thấy một chuyện rất bình thường vậy.
Trừ việc liên quan đến Nguyễn Khánh Linh ra, Phạm Nhật Minh đối những người khác vẫn là một bộ dạng lạnh lùng trước sau như một, lại càng không cần phải nói đến người chỉ có duyên gặp một hai lần.
Nhưng lúc này Lê Tuấn lại không quan tâm được nhiều như vậy nữa, anh ta vừa lo lắng lại vừa sốt ruột mà kể lại mọi chuyện cho Phạm Nhật Minh nghe.
“Trước kia lúc Tống Ngọc đi du học ở Anh, cũng không biết làm sao mà lại đắc tội với người của bên xã hội đen, thế mà bọn họ lại đến Việt Nam, bắt cóc Tống Ngọc đi rồi, mặc kệ tôi đưa ra điều kiện gì thì đối phương cũng không chịu thả người.”
“Tống Ngọc đã bị bọn chúng bắt đi một ngày rồi, tôi lo rằng cứ như vậy, cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất.”
Phạm Nhật Minh nghe Lê Tuấn nói xong, anh hỏi: “Cho nên anh gọi điện thoại tới, muốn nhờ tôi giúp đỡ?”
Lê Tuấn lập tức đáp một tiếng: “Phải.”
Phạm Nhật Minh lại có chút ngoài ý muốn, với sự hiểu biết của anh về Lê Tuấn trước kia, anh ta cũng xem như là một người đàn ông kiêu ngạo, mà anh cùng với Lê Tuấn, ở một mức độ nào đó mà nói, thì cũng được xem như là tình địch.
Vợ anh ta bị bắt cóc, thế mà lại chạy đến xin bên phía anh giúp đỡ?
Lúc này, Lê Tuấn còn nói thêm: “Người kia ở nước Anh cũng có công ty, hơn nữa là có quan hệ với tác với công ty của anh ở nước Anh. Tôi đã cho người điều tra ra được điều này, tôi nghĩ, anh có thể hỗ trợ gọi cho anh ta một cuộc điện thoại được không, kêu anh ta thả Tống Ngọc ra, muốn bao nhiêu tiền cũng được hết.”
Cuối cùng, Phạm Nhật Minh thình lình hỏi một vấn đề không chút liên quan nào: “Anh rất thích Tống Ngọc sao?”
Lê Tuấn ngẩn ra, anh ta có chút hoảng hốt, nhưng theo bản năng bèn ừ một tiếng.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tống Ngọc ở trong lòng anh ta đã để lại dấu vết, thậm chí, lần này cô ấy bị bắt cóc, nếu không phải thật sự không muốn khiến cho cô gặp chuyện không may, anh ta tuyệt đối sẽ không ở dưới loại thời khắc bất đắc dĩ này mà xin tình địch giúp đỡ mình đâu.
Tiếng nói của anh ta rơi xuống, giọng nam ở đầu dây bên kia bèn nặng nề lên tiếng: “Được, gửi phương thức liên hệ của anh ta qua đây đi, đợi điện thoại của tôi.”
“Cảm ơn.”
Lê Tuấn treo điện thoại, rất nhanh gửi cho Phạm Nhật Minh phương thức liên hệ của người kia.
Không quá năm phút đồng hồ, điện thoại của người đàn ông đã gọi tới: “Được rồi, bây giờ anh qua bên đó tìm bọn họ đi.”
Nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Thậm chí Lê Tuấn ngay cả lời cảm ơn cũng không kịp nói, anh ta vội vã lấy đồ, tông cửa ra ngoài.
Đến dưới lầu của công ty kia, anh ta trực tiếp xông lên văn phòng làm việc trên tầng cao nhất, muốn đưa Tống Ngọc về.