Chương
Lăng Huyền vô cùng xấu hổ, cô ấy vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này, trong lúc hỗn loạn dường cô ấy đã chạm vào một nơi không nên chạm vào.
Ánh mắt Trần Hữu Nghị trở nên tối sầm, mặc kệ cô ấy phản kháng, trực tiếp ôm lấy cô ấy, sau đó nhanh chóng tiến về phía giường.
Khi Lăng Huyền bị người đàn ông đặt lên giường, cô ấy thực sự bắt đầu trở nên luống cuống.
Bởi vì khi cô ấy nhìn vào ánh mắt của Trần Hữu Nghị, dường như đã nhìn ra được điều gì đó.
Cô ấy cuống quýt đánh anh ta, cố gắng đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, nhưng sức lực của cô ấy khi đánh lên người Trần Hữu Nghị thì chẳng khác nào đánh vào bịch bông, nhỏ bé không đáng kể.
Căn bản không thể lay chuyển được anh ta.
Ánh mắt của Trần Hữu Nghĩ thật sâu mà nhìn cô ấy, nhưng không có động thái tiếp theo.
Anh ta có thể nhìn thấy kinh hãi cũng hoảng sợ trong mắt người phụ nữ này, cho dù anh ta muốn cô ấy thế nào, cũng không thể làm điều đó vào lúc này.
Đợi cho ham muốn trong cơ thể thật vất vả mới dịu xuống, Trần Hữu Nghị mới lên tiếng, anh ta khẽ chạm vào vành tai của cô ấy, thản nhiên hỏi: “Đã trễ như vậy cô còn muốn đi ra ngoài à?”
Lăng Huyền không hờn giận, cau mày, tức giận nói: “Việc này liên quan gì đến anh?”
Cô ấy vốn tưởng rằng lúc chiều đă nói với anh ta, sau khi rời đi sẽ không bao giờ quay lại, nhưng ai biết được, anh ta cư nhiên còn quay lại, hơn nữa da mặt ngày càng dày.
Lúc này Lăng Huyền không rõ cảm giác trong lòng mình như thế nào.
Muốn nói là phiền chán, nhưng giống như lại không cảm thấy phiền chán…
Lời kia nói ra, Trần Hữu Nghị liền nheo mắt lại, sau đó trong ánh mắt liền hiện lên ý cười, nhìn Lăng Huyền.
Không hiểu sao trong lòng cô ấy luôn cảm thấy có chút bất an khi nhìn thấy nụ cười của người đàn ông này.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Hữu Nghị liền cúi đầu cắn lên cổ cô, tuy rằng không đau nhưng cảm giác tê tê ngưa ngứa khiến cho Lăng Huyền nhịn không được cả người run lên.
Cô ấy xấu hổ mắng anh ta: “Trần Hữu Nghị, anh thật biến thái.”
Trần Hữu Nghị nghe xong lời này của cô ấy, không những không khó chịu mà còn cảm thấy vui vẻ hơn, gật đầu cười: “Ừm, tôi là biến thái, vậy cô ra ngoài làm gì?”
“…”
Dưới sự đe dọa cùng nụ cười trên môi của người đàn ông, Lăng Huyền cuối cũng bị dục vọng của anh ta ép buộc đành phải nói ra chuyện bản thân cô ấy muốn đi ra ngoài để tắm.
“Đi tắm?”
Trần Hữu Nghị vẻ mặt trầm ngâm nói, ngay khi Lăng Huyền cảm thấy không ổn, lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên: “Tắm ở đây đi, tôi sẽ không thu tiền của cô đâu.”
“Không đời nào.”
Lăng Huyền buột miệng.
Nếu tắm ở đây, vậy thì không bằng ban đầu cô ấy ở lại phòng bệnh để tắm rửa.
Tốt xấu gì ở bên kia người đứng bên ngoài cũng là Thẩm Lăng, nhưng nếu ở đây, người đứng ở bên ngoài chính là Trần Hữu Nghị, nếu đem hai người họ ra so sánh, cô ấy cảm thấy Thẩm Lăng sẽ không động tay động chân với mình.
Nhưng người đàn ông này khẳng định sẽ không có chút ý nghĩ đứng đắn nào.