Chương
Tuy nhiên, lời cự tuyệt của Lăng Huyền với anh ta căn bản là không có uy lực.
Anh ta nhìn về phía cô ấy ý cười càng sâu hơn, rồi lại liếc nhìn cổ cô ấy một cách đầy ẩn ý, trong miệng thốt ra ba chữ: “Em chắc chứ?”
Lăng Huyền nhanh chóng liền cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy bật người dậy đưa tay sờ lên cổ, cuối cùng không tình nguyện mà đồng ý.
Thời gian cũng không còn sớm, nếu kéo dài thêm nữa thì không biết bao giờ mới tắm được nên chỉ có thể tắm rửa ở đây.
Lăng Huyền mang theo quần áo để thay đi vào trong phòng tắm để tắm rửa.
Mặc dù lúc đầu cô ấy có hơi khó xử nhưng khi đi tắm thì cảm giác khó xử ấy không còn nữa, trên đời này còn gì tuyệt vời hơn việc đi tắm?
Sau khoảng nửa tiếng, Lăng Huyền cũng tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay đồ ngủ.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, cô ấy cố tình cài cúc đồ ngủ của mình lên trên cùng trước khi bước ra.
Kết quả, Trần Hữu Nghị nhìn thấy một người ăn mặc kín mít từ đầu đến chân bước ra khỏi phòng tắm.
Khi đi ra ngoài, Lăng Huyền có chút đắc ý liếc nhìn về phía anh ta.
Ý tứ chính là, cô ấy đã bọc kín thành như vậy, xem anh ta còn có thể cắn vào đâu?
Sau khi tắm xong, Lăng Huyền chính là muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, vì vậy cô ấy liền cầm quần áo mình thay ra,vội vã đi đến cửa phòng.
Trần Hữu Nghị lúc này cũng đã đoán được ý đồ của cô ấy, khi người phụ nữ vừa chạm tay lên tay nắm cửa, anh ta bước vài bước đã nhanh chóng đem cửa phòng bệnh đóng lại.
Sau đó anh ta khoanh tay đứng chặn trước cửa phòng bệnh, ung dung nhìn về phía cô ấy, chính là không chịu cho cô ấy đi ra ngoài.
Lăng Huyền tức giận nhìn anh ta nói: “Tôi cần phải về.”
Trần Hữu Nghị nhướng mày: “Tôi đã cho cô tắm rửa miễn phí ở đây, có phải cô nên báo đáp tôi một chút không?”
Người đàn ông hỏi.
Lăng Huyền quả thực bị da mặt dày của anh chọc giận: “Không phải anh nhất quyết muốn giữ tôi lại đây để tắm sao?”
Rõ ràng là anh ta ép cô ấy, bây giờ còn muốn cô phải báo đáp?
“Có sao?”
Trần Hữu Nghị bắt đầu giả vờ bị mất trí nhớ, nhưng dù sao thì anh ta cũng nhất định không thừa nhận.
Lăng Huyền hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, không nên tức giận với loại người này nếu không sẽ bị chọc cho tức chết.
Cô ấy chính là không muốn chấp nhặt với tên giỏi giả vờ này.
Vì thế, Lăng Huyền cố nặn ra một nụ cười, sau đó nói: “Cảm ơn anh, Trần Hữu Nghị, hiện tại tôi có thể đi được chưa?”
Trần Hữu Nghị mỉm cườigật đầu, nói: “Lúc này mới có thể.”
Tuy nhiên, anh ta vẫn đứng ở chắn ở cửa, cũng không có ý định rời đi.
Đối diện với ánh mắt không giấu nổi sự tức giận của Lăng Huyền, Trần Hữu Nghị cười cười, trên mặt có chút bất đắc dĩ, nói: “Nếu như cô muốn cảm ơn tôi, có phải tôi nên thu một chút tạ lễ không?”