Chương
Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Khánh Linh đột nhiên sáng lên, đoán một câu: “Không phải là vì muốn ở cùng phụ nữ đó chứ?”
Lúc này, người đàn ông vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, nói: “Thật thông minh.”
“Chỉ là, cậu ta nói muốn dạy tán đả cho người phụ nữ kia, cho nên ới xin nghỉ phép.”
“Oh….”
Nguyễn Khánh Linh cười rất mờ ám, cô đoán: “Vậy thì chắc hai người đó vừa gặp nhau chưa bao lâu, nói không chừng cô gái kia đang theo đuổi Trung Huy, quấn lấy muốn bái anh ta làm thầy, cho nên anh ta mới xin nghỉ.”
Phạm Nhật Minh lại lắc đầu: “Chưa chắc, nếu như Trung Huy mà không có hứng thú, lấy cái tính cách của cậu ta, người phụ nữ xa lạ đừng hòng tới gần cậu ta trong vòng ba thước.”
“Chậc chậc chậc….”
Lúc này, trong đầu Nguyễn Khánh Linh không tự chủ được hiện lên khuôn mặt của Trung Huy, cô không chịu nổi lòng tò mò, không nhịn được cảm thán một câu: “Không biết bộ dáng của cô gái kia như thế nào mà có thể thu hút được Trung Huy nhỉ?”
Thật ra cô chỉ tùy tiện cảm thán một câu mà thôi, ai ngờ Phạm Nhật Minh nghe xong lời này thì trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Cái gì mà thu hút được Trung Huy?
Hiện tại trong lòng con nhóc này rất là giỏi rồi? Làm sao cô có thể dùng giọng điệu cảm thán để nói ra câu này?
“Em rất thích cậu ta sao?”
Giọng điệu của Phạm Nhật Minh không lạnh không nhạt, đột nhiên hỏi một câu hỏi khiến Phạm Nhật Minh trở tay không kịp.
Ban đầu cô còn nghi ngờ là mình nghe lầm, hỏi ngược lại một lần nữa: “Anh nói cái gì?”
“Em cảm thấy Trung Huy không tệ?”
Amp đổi vấn đề.
Nguyễn Khánh Linh nhìn khuôn mặt của người đàn ông, tuy rằng nhìn rất bình thản, nhưng sự sắc bén trong con ngươi màu lâu của anh khiến cô lập tức nhận ra, người đàn ông này đang ăn dấm.
Nếu bây giờ cô mà nói bậy, vậy thì đêm nay đừng hòng được ngủ ngon.
Thế là, Nguyễn Khánh Linh đảo mắt, chủ động kéo cánh tay người đàn ông, nói: “Không ai sánh bằng anh.”
Phạm Nhật Minh nhìn bộ dạng này của cô, sự không vui trong lòng anh đã tan thành mây khói.
Đột nhiên, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô một nụ hôn.
Điều này khiến vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh lập tức đỏ lên, cô vội vàng nhìn xung quanh một chút, cũng may không có nhiều người, bằng không….
Tại sao người đàn ông này lại có thể tùy tiện hôn cô như vậy, nếu như bị người quen nhìn thấy thì sao?
“Biết da mặt em mỏng, cho nên chỉ chạm một chút, cho dù có bị người khác nhìn thấy thì cũng không có việc gì.”
Phạm Nhật Minh cười, nói khẽ bên tai cô.
Nguyễn Khánh Linh càng thêm xấu hổ, cô đập anh một cái, khiến người đàn ông càng siết chặt tay, ôm cô chặt hơn.
So sánh với Nguyễn Khánh Linh, Trần Hữu Nghị dậy rất muộn.
Mặt trời đã lên cao rồi anh ta mới mơ màng mở mắt ra,