Chương
Anh ta theo thói quen duỗi tay sang bên cạnh, muốn ôm lấy cơ thể mềm mại bên canh, nhưng bàn tay của anh ta lại rơi xuống một khoảng không.
Trần Hữu Nghị tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt của anh ta rơi vào vị trí trống không ở bên cạnh.
Sau đó anh ta xuongs giường tìm một vòng trong phòng ngủ, không khỏi có chút thất lạc.
Lăng Huyền không có ở đây.
Nhưng mà, anh ta nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tâm trạng lại tốt hơn.
Anh ta nhanh chóng ngâm nga đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Trần Hữu Nghị lại nghĩ tới tối hôm qua, anh ta nhớ đến tay người phụ nữ tối qua, trên mặt nở nụ cười xấu xa, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.
Cung lúc đó, Lăng Huyền đang dạy ở trên lớp đại học, bởi vì lầm trước phải chăm sóc mẹ của Thẩm Lăng cho nên cô ấy đã phải xin nghỉ một thời gian rất dài. Lần này vất vả lắm mới được rảnh rỗi, tự nhiên là cô ấy không thể xin nghỉ tiếp.
Vừa vặn lúc này cô ấy có tiết dạy, khi cô ấy vừa mới dạy được một chút thì chuông điện thoại không biết từ đâu vang lên, khiến bầu không khí trong lớp học trở nên sinh động.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại này, Lăng Huyền nhíu mày, cô ấy thả phấn viết xuống, nhìn mấy học sinh đang ngồi bên dưới, vẻ mặt hơi cứng lại, nói: “Đây là điện thoại di động của ai? Lập tức tắt ngay đi.”
Lời nói của cô ấy vừa rơi xuống, mấy học sinh đều ngơ ngác nhìn nhau, tiếng chuông cứ vang lên như cũ.
Vẻ mặt Lăng Huyền cũng trở nên nghiêm túc.
Lúc ấy trong lòng cô ấy còn suy nghĩ, học sinh bây giờ to gan quá nhỉ? giáo viên đang ở bên trên giảng bài, chuông điện thoại ở bên dưới kêu lâu như vậy mà vẫn còn chưa tắt?
Lúc này, có một học sinh nam ngồi ở phía trước cẩn thận từng li từng tý giơ tay lên: “Thưa cô….”
“Chuyện gì?”
Lăng Huyền nhìn học sinh đó.
Học sinh nam kia do dự một lúc, sau đó ánh mắt nhìn vào chiếc túi đang đặt trên bàn giáo viên của cô ấy, do dự một lúc nói: “Thưa cô, chuông điện thoại di động kia… Hình như là của cô.”
“….”
Nghe vậy, trên mặt Lăng Huyền hiện ra vẻ không thể tin.
Làm sao có thể, chuông điện thoại của cô ấy không phải như vậy….
Nhưng khoảnh khắc cô ấy lấy điện thoại di động từ trong túi của mình ra, trong lòng cô ấy không nhịn được muốn mắng người, quả nhiên là cô ấy!
Cô ấy vô cùng lúng túng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, tắt điện thoại di động đi, sau đó tiếp tục giảng bài cho học sinh.
Trần Hữu Nghị nghe thấy tiếng nhắc nhở cuộc gọi của bạn đã bị tắt của tổng đài truyền đến, trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Thế mà cô ấy trực tiếp tắt máy?
Chẳng lẽ là có chuyện?
Trần Hữu Nghị rất nghi hoặc, lúc này anh ta xuống tầng, vừa vặn nhìn thấy Phạm Nhật Minh đang ôm Nguyễn Khánh Linh từ bên ngoài đi trở về,
Người phụ nữ bị người đàn ông ôm vào trong ngực, càng lộ ra vẻ xinh đẹp lanh lợi.
Hai người vừa nói vừa cười, giống như đang nói chuyện gì rất là vui vẻ vậy.