Chương
, ,, , chỉ cần một lá hoặc nữa là sẽ xuất hiện đồng hoa thuận!
Lớn hơn bên kia!
Nhưng nếu không phải thì bộ bài này của anh sẽ chẳng là gì cả…
Nguyễn Khánh Linh có thể xem như cảm nhận được ranh giới giữa thành công và thất bại trong khoảnh khắc này.
Lúc này sắc mặt của người đàn ông người Anh càng thêm u ám, rõ ràng là ông ta cũng hơi hồi hộp.
Vì vậy, dưới ánh mắt vô cùng háo hức của một vài người, Phạm Nhật Minh chậm rãi mở tấm thẻ cuối cùng còn sót lại.
Nguyễn Khánh Linh gần như nín thở cho đến khi nhìn thấy tấm thẻ cuối cùng được mở ra, hô hấp lập tức liền lưu thông.
Là một lá !
Cho nên chính là đồng hoa thuận! Nói cách khác, Phạm Nhật Minh đã thắng!
Nguyễn Khánh Linh vui sướng nhảy dựng lên, cô ôm lấy cổ Phạm Nhật Minh, không quá dễ dàng, giãy dụa như một con thỏ nhỏ.
Cô nhanh chóng buông Phạm Nhật Minh ra, rồi đứng sang bên cạnh, vô cùng đắc ý nhìn người đàn ông người Anh đang ngồi đối diện với mình, sắc mặt ông ta đã tối sầm lại.
Nguyễn Khánh Linh cười nói: “Chúng tôi thắng rồi, ông sẽ để chúng tôi rời đi đúng không?”
Phạm Nhật Minh đặt tay lên bàn gõ hai lần: “Không vội, còn một số tiền cược chưa thực hiện.”
Thật ra, Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói xong vẫn hơi bất an, dù sao bọn họ vẫn đang bị bắt cóc, còn thắng đối phương, nếu tâm lý người ta không cân bằng, điên lên giết luôn bọn họ thì làm sao bây giờ?
Phạm Nhật Minh nói lời này khiến cô đột nhiên cảm thấy anh có hơi nguy hiểm…
Quả nhiên, chỉ thấy hơi thở toàn thân của người đàn ông người Anh ngồi đối diện lập tức trở nên âm u lạnh lẽo hơn mấy phần.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy người đàn ông người Anh kia lật lọng, niềm vui vừa dâng lên lúc nãy lập tức biến mất, thay vào đó là thấp thỏm và sợ hãi.
Cô vội vàng kéo tay Phạm Nhật Minh, định nói với anh đừng đánh nhau, dù sao bọn họ vẫn đang ở trong tay người ta.
Nhưng Phạm Nhật Minh không nhìn cô dù chỉ một cái, mà trực tiếp đối mặt với người đàn ông người Anh đó, ánh mắt của hai người va chạm vào nhau trên không trung như có thể tạo ra tia lửa.
Cho dù đang bị giam cầm, khí thế của Phạm Nhật Minh vẫn rất đáng sợ, dồn ép đối phương.
Dưới ánh nhìn của Phạm Nhật Minh, người đàn ông người Anh cảm giác sự tự tin ban đầu của mình đã bị giảm đi.
Một lát sau, anh ta thu tầm mắt lại trước, sau đó cầm hai bản hợp đồng trên bàn lên và sai quản gia đi lấy bút.
Anh ta lật thẳng tới trang cuối cùng và nói: “Nếu tôi đã thua thì tất nhiên tôi sẽ trả số tiền đặt cược đã đồng ý với anh.”
Người đàn ông người Anh cầm bút lên và ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần ở phần đầu tiên và đưa cho Phạm Nhật Minh xem, sau đó, lúc đang định ký tên vào thỏa thuận chuyển nhượng bất động sản ở phần thứ hai thì Phạm Nhật Minh đột nhiên lên tiếng: “Chờ chút.”