Chương
Người đàn ông người Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Lúc này, Phạm Nhật Minh chậm rãi nói: “Viết tên vợ tôi đi.”
Người đàn ông người Anh khẽ giật mình, hỏi lại: “Tên của vợ anh?”
“Đúng vậy, Nguyễn Khánh Linh.”
Phạm Nhật Minh đọc tên Nguyễn Khánh Linh, người đàn ông nọ lập tức phản ứng lại, chẳng nói gì mà chỉ gật đầu đồng ý, sau đó bèn cúi đầu viết tên của Nguyễn Khánh Linh lên.
Chỉ có điều, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đều không nhìn thấy lúc cúi đầu xuống, ánh mắt người đàn ông người Anh kia chợt lóe lên ý cười.
Sau khi kết thúc đánh cược, người đàn ông người Anh lập tức rời đi, bây giờ Nguyễn Khánh Linh đã trở thành chủ nhân của tòa biệt thự này, cô vẫn chưa kịp thích ứng với chuyện này…
“Người đàn ông kia đi rồi à?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi.
Phạm Nhật Minh ừ một tiếng, lúc này hai người đã rời khỏi tòa cung điện u ám vừa nãy và đi ra ngoài, sắc trời dần dần tối lại.
Trước khi rời đi, người đàn ông người Anh kia đã nói địa điểm Tống Ngọc đang bị nhốt giữ với Lê Tuấn, sau khi nghe xong, anh ta lập tức chạy đi tìm Tống Ngọc.
Cho nên bây giờ, trong tòa biệt thự này chỉ còn lại Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy không thể tin nổi.
Cô lẩm bẩm: “Đúng là khó tin, vốn dĩ còn tưởng là mình bị bắt cóc, không ngờ không những không gặp nguy hiểm, mà còn phát tài, lấy được nhiều thứ như vậy…”
Lúc cô nói lời này, Phạm Nhật Minh cũng trầm tư suy nghĩ.
Anh cảm thấy ván đánh cược lúc nãy có chút gì đó kỳ lạ.
Anh không tin vận may của mình lại tốt đến mức có thể lấy được thùng phá sảnh, hơn nữa lại đúng lúc bài của đối phương rất lớn.
Lúc đó, sau khi người đàn ông người Anh kia lật bài ra, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị thua, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại thắng.
Giống như là được trợ giúp vậy.
Với lại, nếu như người đàn ông người Anh kia thật sự muốn thắng, thì việc động tay động chân vào bài poker có gì là khó đối với anh ta chứ? Thế nhưng cuối cùng anh mới là người thắng.
Phạm Nhật Minh lại cẩn thận nghĩ lại về hai ngày này, bao gồm cả việc Lê Tuấn gọi anh cùng đi nước Anh, Phạm Nhật Minh càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này gì đó bí ẩn.
Nhưng Phạm Nhật Minh không nói với Nguyễn Khánh Linh những suy nghĩ này của mình, anh định điều tra trước rồi mới nói với cô.
“Đói không? Tối nay muốn ăn gì?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
Nguyễn Khánh Linh cũng không suy nghĩ gì nhiều, hiện tại tâm trạng của cô đang rất tốt, thế là cô bèn nghiêng đầu, suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Nhân lúc cô đang suy nghĩ, Phạm Nhật Minh gọi điện thoại và huy động người ở nước Anh điều tra lai lịch của chủ nhân tòa biệt thự này.
Ngày hôm sau, khi anh nhìn thấy những tin tức trong thư thì chợt sững sờ chốc lát.
Căn biệt thự này vốn dĩ không phải của người đàn ông người Anh kia, mà là sản nghiệp của Steve.