Chương
Cô gái này quá to gan rồi? Rốt cuộc là có địa vị gì mà dám dùng thái độ đó nói chuyện với bà chủ chứ? Không sợ bà ta kiếm chuyện sao?
Chẳng lẽ cô ỷ vào chuyện cậu chủ thích cô? Cho nên mới hành xử như vậy?
Nhưng mà bình thường nhìn cô gái này cũng chẳng giống loại người không coi ai ra gì mà? Sao vừa nhìn thấy bà chủ liền quay ngoắt độ vậy chứ?
Thật sự rất kỳ lạ.
Bà Triệu cho dù có giáo dưỡng tốt cỡ nào mà bị Lăng Huyền pha trò trước mặt người khác như vậy, cũng có chút nhịn không được, lúc mở miệng ra hỏi, giọng nói cũng mang theo công kích.
“Nhà cô Lăng đây làm nghề gì? Tôi khá là tò mò, phải là loại gia đình như thế nào mới có thể dạy dỗ ra một cô gái có tính tình như cô Lăng nhỉ?”
Lời này của bà ta còn chẳng phải muốn ngầm nói Lăng Huyền có tính cách tồi tệ sao?
Lòng vòng mắng mỏ, đúng là kỹ năng của các phu nhân nhà giàu.
Nếu người ta đã bắt đầu công kích, Lăng Huyền đương nhiên không cam lòng yếu thế, cô hơi nhướng mi, cười nói: “Bà Triệu, tôi với bà còn chưa quen thuộc đến độ đó nhỉ? Nếu ở nước ngoài, cách hỏi này của bà sẽ chọc người khác tức giận đấy.”
“… Phải không?”
Bà Triệu ngàn vạn lần không ngờ con nhóc kia gan lớn bằng trời, chẳng thèm kiêng nể gì mà châm chọc bà, hơn nữa còn nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời khiến bà ta không biết nên phản bác thế nào.
Bà ta không giữ được mặt mũi, nhịn không được quay ra nói với đám người giúp việc: “Mọi người ra ngoài hết đi, tôi có việc muốn nói với một mình cô ta.”
“Vâng.”
Người giúp việc nhanh chóng lui xuống.
Mà sắc mặt của bà Triệu cũng dần lạnh như băng, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh đến mức khiến Lăng Huyền cảm thán, bà ta diễn kịch mặt hả? Sao có thể biến đổi nhanh như vậy?
“Lăng Huyền, tôi nói rõ với cô, Hữu Nghị là con trai độc tôn của nhà họ Triệu, sau này sẽ phải kế thừa sự nghiệp của bố nó, cô không xứng với thằng bé, tôi đã tìm cho nó một cô gái môn đăng hộ đối, cô đừng quấn quýt không buông nó nữa.”
“Tôi quấn lấy anh ta?”
Lăng Huyền cười ra tiếng.
Thấy Lăng Huyền cười, trên mặt bà Triệu hiện lên vài tia khinh thường.
Sau đó bà ta cúi đầu, lấy từ trong giỏ ra một tờ chi phiếu và một cây bút, đưa đến trước mặt Lăng Huyền, bà ta hất cằm, dùng giọng điệu cả vú lấp miệng em lên tiếng.
“Cần bao nhiêu tiền, tự cô điền đi, chỉ cần rời khỏi Hữu Nghị là được.”
“Bà Triệu thật sự hào phóng.”
Lăng Huyền nhìn vào chỗ trống trên tờ chi phiếu kia, tấm tắc hai tiếng, sau đó cầm lấy chi phiếu xem xét cẩn thận.
Nhìn điệu bộ của cô như vậy, bà Triệu càng thêm khinh thường, đáy lòng không khỏi cười nhạo.
Quả nhiên là cái đồ nhà quê, thấy chi phiếu như thấy bảo bối, chỉ cần một tờ giấy là có thể đuổi người đi rồi.
“Xoẹt…”