Chương
Đột nhiên một tiếng động vang đến, nháy mắt khiến bà Triệu biến sắc, bà ta khiếp sợ nhìn hành động của Lăng Huyền, giận dữ nói: “Cô đang làm cái gì?”
Lăng Huyền chậm rãi đưa tờ chi phiếu bị kéo thành hai nửa để lên bàn, vẫn giữ nụ cười trong trẻo như cũ: “Xé chi phiếu đấy, bà nhìn không thấy à?”
“Tôi không có đui!” Sắc mặt bà Triệu hoàn toàn đen thui, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tôi nói, sao cô có thể xé chi phiếu nhẹ nhàng như thế? Thế nào? Chê như vậy không đủ sao? Dù thế nào cũng phải ngồi được vào cái ghế mợ chủ của nhà họ Triệu mới vừa lòng sao?”
“Ồ—” Lăng Huyền chế giễu một tiếng, ánh mắt nhìn bà Triệu mang chút thương hại, cũng có chút trào phúng.
“Bà Triệu, phiền bà đừng có tốn tâm tư trên người tôi nữa, có thời gian làm mấy chuyện này sao không quản cho tốt thằng con cưng của bà đi, đừng có để anh ta đến quấy rầy tôi nữa, được chứ?”
“Cô! Cô nói hưu nói vượn cái gì? Hữu Nghị sao có thể… coi trọng loại người như cô…”
“Loại người như tôi thì sao? Chỗ nào không xứng với con bà? Vì sao không thể bị con bà quấn quít vây quanh?”
Lăng Huyền không hề khách khích cắt ngang lời nói của bà Triệu.
Cô thẳng lưng ưỡn ngực, tiếp tục nói: “Con người tôi sống thẳng thắn, muốn ngực có ngực muốn mông có mông, bằng cấp cũng không thấp, con của bà là một trong mười tám vị La Hán của Thiếu Lâm Tự à? Tự dát vàng lên mặt sao? Tôi có chỗ nào không xứng nhỉ?”
“… Cô! Miệng lưỡi sắc bén! Loại đàn bà như cô, chỉ cần tôi còn một hơi thở cũng đừng mơ tưởng tiến vào nhà họ Triệu!”
Bà Triệu bị cô dùng mấy lời chẳng biết xấu hổ đó kích thích, tức giận đến mức suýt đánh mất lý trí.
“Tôi vừa nãy đã nói, cho dù là bà tới cầu xin tôi, tôi cũng không hứng thú vào nhà bà, thật là, chẳng phải thiên đường gì, lại nói tôi cũng đâu có thiếu nợ nhà bà chứ.”
“Cô!”
Bà Triệu từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với kiểu nói chuyện lưu manh như vậy, tức đến á khẩu không trả lời nổi, khuôn mặt nghiêm nghị dần đỏ lên nhìn cô gái đối diện, trái lại, cô ấy khí định thần nhàn, càng lộ ra làn da căng bóc.
Bà Triệu run rẩy không thôi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên bà ta nhìn vào mặt Lăng Huyền, dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt dần dịu lại, thậm chí mang theo chút trào phúng nồng đậm.
Bà ta cong khóe miệng, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô cho là, vì cái gì mà Hữu Nghị phải quấn lấy cô?”
Lăng Huyền có dự cảm bà ta định nói gì tiếp theo, sắc mặt của cũng nghiêm túc hẳn lên.
“Cô chẳng qua chỉ là…” “Mẹ!”
Đột nhiên, lời nói của bà Triệu bị giọng nói của Trần Hữu Nghị cắt ngang.
“Hữu Nghị!”
Bà Triệu thấy con mình xuất hiện, tựa như thấy được người đáng tin cậy nhất.
Nháy mắt liền trở nên cực kỳ oan ức, sau đó nhìn con mình rồi chỉ vào Lăng Huyền nói: “Con nhóc này không lễ phép chút nào, mẹ hỏi nó mấy vấn đề, ai biết nó cứ gây sự với mẹ.”
Lăng Huyền nghe bà Triệu nói, cười lạnh.
Cô nhìn Trần Hữu Nghị không chút biểu cảm, cũng không chờ mong anh ta sẽ có hành động gì bảo vệ mình.